Hoa Vũ mơ màng mở mắt, bất giác quơ tay xung quanh, bên cạnh trống không, cậu hoảng hốt vội bật người dậy, trên chiếc giường to lớn này chỉ lẻ loi một mình cậu, tự dưng.... Tự nhiên lại cảm thấy có chút bất an. Cậu nhớ lại những lời Tiểu Mạn nói hồi sáng. Mồ hôi phủ một tầng trên lớp da trắng mịn. Trong lòng cậu tự nổi sóng gió.
Hàn Thiên vừa bước vào, liền ngạc nhiên khi thấy Hoa Vũ cứ ngồi ngây ra nhìn vào cái gối, anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau, giọng đầy lo lắng:
" Hoa Vũ, em sao vậy? Em thấy khó chịu ở đâu sao?"
Hoa Vũ ôm lấy cánh tay anh, tự trấn an bản thân. Không sao đâu! Có anh ở bên cạnh thì sao phải nghĩ nhiều vậy làm gì. Anh... Anh đã hứa sẽ không bỏ cậu. Chắc chắn là vậy!
" Không sao! Tại tôi không thấy anh nên có chút lo...."
Hàn Thiên dẹp bỏ đi lo lắng, đáy mắt tràn ý cười, cực kì hài lòng với câu trả lời của cậu. Nhất định phải thưởng! Anh từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ thon trắng, cắn nhẹ để lại một dấu hôn đỏ thẫm.
" Lo cái gì. Tôi không có bỏ em đâu, càng không để em rời ra tôi! Em muốn đi tôi cũng không cho!"
Hoa Vũ bật cười, lăn vào lòng anh cọ cọ. Đúng, không cần phải lo! Hàn Thiên xoa đầu cậu, có chút tiếc nuối:
" Bây giờ tôi phải lên công ty rồi. Nhiều việc quá, Thời Tây lại trốn đi đâu rồi, Thần Cách cũng chạy mất. Thật kì lạ!"
Chỉ tại hai người mà tôi không được ôm ấp tiểu dễ thương này nè! Các người xem, em ấy cọ cọ tôi này! Đáng yêu không? Lẽ ra tôi nên ở đây và đè em ấy ra chứ? Tại sao tôi phải lên công ty? Hừ....
Hoa Vũ bị sắc mặt của Hàn Thiên dọa sợ, lắc lắc vai anh:
" Anh sao vậy? Sao nhìn mặt anh khó coi quá. Anh gọi cho họ đi, bắt họ lên làm, đâu để anh làm một mình được!"
Hoa Vũ rất có tướng lo cho chồng! Mà cũng có sao đâu. Hai người họ vốn là anh em xem như tri kỉ, nên rất nhanh đã làm lành! Bây giờ cãi một chút chắc không sao đâu!
Hàn Thiên đập tay tán thành, lôi điện thoại ra gọi cho Thời Tây còn để loa ngoài, năm giây sau từ bên kia đầu dây đã vang lên hai tiếng: Alô?
" Alô cái đm. Cái tên Thời Tây khốn kiếp. Công việc trên công ty tại sao không làm? Cậu bận thì tưởng tôi rảnh lắm chắc! Ông đây còn phải chăm sóc cho bảo bối nhá, người ta bị thương rồi đi đứng cũng khó khăn, không có tôi làm sao xoay sở, cậu còn dám ép tôi lên công ty có phải là muốn đánh nhau không?"
Hoa Vũ nhìn chằm chằm Hàn Thiên. Sao anh cứ như con người khác vậy? Đúng là anh em nói chuyện không cần kiêng nể! Nhưng mà.... Bảo bối là sao đây a? Tôi chưa có chuẩn bị tâm lí để đỏ mặt nha!
Thời Tây bên kia tự dưng bị mắng một trận cũng bắt đầu xù lông, nhắm vào điện thoại mà tuôn một màn đáp trả:
" Nè. Nói lí lẽ chút đi. Công ty này của ai? Của tôi chắc? Sao tôi phải lo. Tính ra tôi còn không phải là thư kí hay phó giám đốc. Chuyện văn kiện của anh cứ đẩy cho tôi là sao? Tôi đi theo để bảo vệ tính mạng cho anh, chứ không phải xem sổ sách! Tôi là Triển Chiêu chứ không phải là Công Tôn! Anh tự mà lo đi! Tôi không đi làm đâu. Bảo bối của anh bị thương thì sao? Bộ Thần Cách khỏe lắm chắc? Em ấy cũng bị bắn đó, bắn ngay ngực biết không? Bây giờ đang nằm liệt giường sao tôi bỏ đi được?"
Thần Cách ngồi vắt chân trên sôpha, nghe đến tên mình nên bị nhột, ngậm một miệng đầy trái cây quay sang, ánh mắt " WTF?" Nhìn Thời Tây. Tôi còn chạy đc một vòng biệt thự nhà mấy người đó! Liệt cái gì?
Hàn Thiên đỡ trán. Cái gì mà Triển Chiêu với Công Tôn, dạo này chắc bị ghiền Bao Thanh Thiên rồi! Hừm...Có lẽ vũ lực không được, đổi chiêu!
" Thời Tây. Sao cậu có thể ác như vậy. Việc nhiều thế sao ép tôi làm hết đây. Tôi kiệt sức rồi đột quỵ thì sao đây? Cậu phải bảo vệ tính mạng tôi mà. Đi chung đi? Mỗi người một ít! Nha?"
Thời Tây dứt khoát lạnh lùng buông một chữ vào điện thoại, không dư thừa .
" Không!" Rồi cúp luôn. Ngồi nhìn điện thoại chốc lát, lại len lén quay sang nhìn nhìn Thần Cách. Thần Cách bật cười xua tay, ý bảo : " Đi đâu đi đi. Còn nhìn làm gì?"
Bên này, Hàn Thiên cũng nhìn chằm chằm cái màn hình điện thoại, trên trán nổi lên vài tơ máu. Dám cúp máy trước?
Hoa Vũ bật cười, anh cũng cười khổ. Đó! Có thuộc hạ thế đó! Coi nó như anh em rồi nó lên đầu mình nó ngồi luôn!
Anh xoa đầu cậu, hôn nhẹ lên trán:
" Ngoan! Tôi lên công ty. Tối sẽ về với em. Đừng chạy lung tung."
Hoa Vũ không chút lưu tình đẩy anh ra. Ngày nào cũng dính lấy nhau, hiếm lắm mới có không gian riêng, mừng còn không kịp đó chứ!
" Anh mau đi đi."
Đợi Hàn Thiên rời khỏi biệt thự, Hoa Vũ liền kích động lôi laptop ra coi phim BL. Thật khổ! Có anh kế bên nhất định sẽ bị chỉnh. Bây giờ phải coi cho đã mới được! Ý ý .... nằm trong lòng nhau cơ đấy!
Hàn Thiên ách xì một cái, chán nản đẩy cửa vào văn phòng liền thấy Thời Tây lười biếng cầm văn kiện ngáp một cái. Anh lập tức đen mặt, cảm giác thật ba chấm!
Thời Tây nhìn anh, vẻ mặt bất mãn. Đem chồng tài liệu đập trước mặt anh, cực kì không vui!
" Một nửa này của anh! Làm cho hết đi!"
Hàn Thiên nhìn chằm chằm chồng giấy của mình, lại nhìn qua bên chồng giấy của Thời Tây, đong đếm một hồi, lập tức xù lông!
" Cậu nói lí lẻ một chút được không? Cái gì mà một nửa? Rõ ràng của cậu chỉ có một phần ba là thế nào? "
Thời Tây mạnh miệng nói lại:
" Thì sao? Công ty này tự anh lập. Tự anh nói sẽ lo cho nó. Lại ép tôi theo hầu anh là sao? Hừ... Làm đi. Tôi làm xong rồi phụ anh sau!"
Hàn Thiên nhìn Thời Tây ngáp ngắn ngáp dài ngồi trên sôpha, trong lòng tự nhiên lo lắng. Tốc độ của cậu vậy mà còn nói sẽ phụ tôi?
Hàn Thiên thở dài rồi cắm đầu lật tờ đầu tiên, cả hai chăm chú giải quyết công việc của mình, trong phòng tức khắc im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng lật giấy xoạc xoạc.
Đã 2 tiếng trôi qua, chồng giấy cứ ít dần, Hàn Thiên tâm trạng tốt hơn hẳn, sau khi làm xong, chắc chắn sẽ chạy nhanh về quấn lấy bảo bối của anh, anh đã rất vui vẻ khi nghĩ đến điều ấy, nếu như chuyện đó không xảy ra...
Hàn Thiên cầm xấp tài liệu cuối cùng lên, tự nhiên lại cảm thấy vô cùng nản. Hay là để mai rồi làm tiếp nhỉ? Anh nhìn sang Thời Tây đang bấm điện thoại liền đen mặt vứt mạnh sang cho hắn.
" Bấm bấm cái gì! Cái này cậu tự làm!"
Thời Tây bị đánh úp vội vàng chụp lấy, bất đắc dĩ mà lật ra, nhất thời đơ người ra, đáy mắt có chút hoảng. Hàn Thiên vừa định quay về biệt thự liền nghe thấy thanh âm hỗn loạn của Thời Tây giữ chân:
" Hàn Thiên... Anh có chắc... Là Hoa Vũ... Không giấu anh cái gì không?
Hàn Thiên khó hiểu quay lại nhìn hắn, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định: Hoa Vũ rất ngoan! Cho đến khi thấy hắn giơ tay lên, trong tay còn kèm theo