\( đọc lại chương 30 để liên kết\)
Thần Cách khóc một hồi lâu, cảm thấy đủ rồi mới ngưng lại. Dụi dụi hai con mắt đỏ hoe, vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Thời Tây. Biết sao được, ấm quá trời!
Thời Tây cũng đã qua quá trình xúc động ban nãy, bây giờ dần bình tĩnh hơn, từ từ đứng lên rồi gập người bế Thần Cách lên luôn. Thần Cách đột ngột mất đi trọng lực, khẽ la một tiếng rồi luống cuống bám lấy cổ nam nhân, siết chặt. Chợt nghe phía trên bật một tiếng cười khẽ, Thần Cách đột nhiên bị cười nhạo liền không vui, cau mày không lên tiếng. Thời Tây thấy mà vui quá trời, sủng nịch thì thào với người trong lòng.
" Có phải khu chung cư phía trước là chỗ em ở ?"
Từ chỗ này có thể nhìn thấy một kiến trúc hai tầng đang sáng đèn. Thời Tây đoán đó là chung cư đi. Vì người dân ở đây đa số đều nghèo, không thể xây nổi một căn nhà khang trang chứ đừng nói là nhà tầng. Cũng bởi vì nghèo, họ thường sẽ chọn ở trọ thay vì tự xây một chỗ ngủ, vừa mất công lại còn tốn kém, nhất là những ai không phải người bản địa như Thần Cách, nếu không ở trọ thì chỉ có thể ra lùm cây mà ngủ!
Không chờ Thần Cách lên tiếng, Thời Tây đã chậm rãi bước về phía ánh đèn. Hơi thở nam tính chầm chậm theo từng bước di chuyển phả vào không khí lạnh, mang chút ấm áp len đến gương mặt thiếu niên đang cuộn tròn trong vòng tay to lớn. Thần Cách yên lặng nghe nhịp thở đều đặn phía trên, có chút buồn ngủ, lại chợt nghĩ vu vơ.
Khi cậu còn nhỏ đã là hạc trong lồng son, là vật trân quí lại mong manh như thủy tinh, chỉ cần chạm mạnh một chút liền vỡ. Nhưng vật trân quí này, thay vì được nâng niu yêu thương trên tay, ngược lại bị tàn nhẫn đặt trong một lồng kính, mặc người chiêm ngưỡng. Cha mẹ chưa từng ôm lấy cậu, cậu lớn như vậy rồi cũng chưa từng trải nghiệm hơi ấm từ đôi bàn tay của đấng sinh thành. Bây giờ cũng không còn cơ hội nữa.
Họ bảo họ yêu thương cậu, mọi người nói cậu thật may mắn, cậu cũng từng tin như vậy. Nhóc mặt trời nhỏ luôn nở nụ cười như nắng ban mai, cậu sưởi ấm mọi người, cậu luôn nghĩ rằng, mình thật tâm đối xử tốt với mọi người, mọi người cũng sẽ yêu thương mình! Sẽ ôm lấy mình, xoa đầu mấy cái...
Mặt trời nhỏ đã rực rỡ rất lâu, cho đến một ngày, mặt trời nhỏ nhận ra rằng mình có thể sưởi ấm kẻ khác, nhưng lại không thể tự sưởi ấm chính mình. Nói cái gì mà đối tốt, nói cái gì mà yêu thương, cái gì là trân bảo, mẹ nó đều là gạt người. Cậu ngày đó, tận tai nghe mọi người dèm pha, chỉ trích, thậm chí cả cha mẹ, cũng không muốn chấp nhận đứa con này. Họ nói: cậu quá đơn thuần, cậu quá lương thiện, Thần gia sao có thể giao vào tay cậu?
Có mấy đứa nhóc bằng tuổi còn chỉ mặt cậu, bảo cậu giả tạo, cười cái gì toàn là giả dối. Cậu lúc đó thật không hiểu, mình chỉ muốn sống mỗi ngày thật vui vẻ, cũng muốn mọi người được vui vẻ. Cậu biết thân phận mình sinh ra chẳng phải là mặt trời chó má gì, cậu nên là bầu trời đêm tối không sao, nên lạnh nhạt tàn nhẫn, nên cao ngạo tự đại. Nhưng... nhưng cậu chưa bao giờ nói mình muốn sống như thế! Tại sao một đứa trẻ sinh ra đến vận mệnh cũng bị sắp đặt trước? Tại sao phải dập tắt ánh sáng của nó?
Thần Cách trong lòng Thời Tây chợt co lại một chút. Từ nhỏ cậu đã có thói quen thích thu mình lại như vậy, không ai ngăn được mặt trời tỏa sáng, nhưng khi nhân loại không cần ánh sáng chói chang nữa, mặt trời sẽ tự động che mình đi. Ai mà ngờ được cậu nhóc vô tư sáng lạn của Thần gia lại chưa một đêm nào ngủ ngon, cũng chưa từng ngừng lạnh lẽo. Cho đến khi, gặp được mặt trời lớn, ấm áp và ôn nhu ôm lấy mặt trời nhỏ, khẽ sưởi ấm...
Thần Cách chìm trong suy tư, đang ấm áp đột nhiên lại thấy lạnh, lòng ngực cứng rắn kia bỗng dời đi, trước khi cậu hoang mang sắp khóc thì một vòng tay đã bế cậu nên cao, một lần nữa trở về với ngực nam nhân, cậu thoải mải mà cọ xát vào.
" Ừ. Những người làm ở nhà máy đa số đều ở chung cư đó. Em ở tầng hai, phòng số 9 á, cuối dãy luôn."
Thời Tây hôn nhẹ lên trán Thần Cách rồi mới bắt đầu đi. Cũng không xa lắm, khoảng mười phút sau là họ đã đứng trước cửa phòng số 9 rồi.
Thật ra Thời Tây chỉ cần chưa tới ba phút là đi đến nơi rồi. Chỉ là mỗi lần nhìn xuống liền thấy Thần Cách đang báu lấy áo anh mà ngửi, chân vô thức đi chậm lại.
Đến gần mới thấy chung cư này tàn tạ đến mức nào. Bên ngoài tường nứt lởm chởm, bên trong không được sơn phủ mà cũ kĩ bong tróc, còn nồng nặc mùi ghỉ sét khó chịu nữa. Mà thật ra chỉ có anh là thấy khó chịu thôi, Thần Cách thậm chí còn không quan tâm, chắc do quen rồi.
Thời Tây để Thần Cách xuống, cậu lục lục túi quần một lúc mới lấy ra được cái chìa khóa cũ kĩ, tay lần mò cái ổ khóa cũ kĩ trên cánh cửa cũng cũ kĩ nốt. Thần Cách thành thạo mở cửa ra, cởi giầy bỏ lên kệ ở bên trái, tiến vào phòng liền cởi áo khoác ra móc lên giá móc đồ ở bên phải gần sôpha, rồi tung tăng đi xuống chỗ bếp lục tủ lạnh kiếm đồ ăn, hành động nhanh nhẹn cứ khi người sáng mắt. Thời Tây nhìn mà đơ luôn.
Mặc dù nhớ hết vị trí trong nhà, nhưng Thời Tây là đồ mới, đứng ở đâu cậu cũng không biết, chỉ đành quơ quơ tay kiếm anh.
" Tây? Anh đâu rồi?"
Thời Tây nhìn Thần Cách ở ngay trước mặt đang ngây ngốc quơ quơ tay, ánh mắt mù mịt mà đau đớn không thôi. Anh sợ hãi, cảm giác tội lỗi ân hận đánh thẳng xuống đôi vai nặng trĩu khiến anh qùy rạp xuống sàn. Thần Cách nghe tiếng động cũng hoảng hốt qùy xuống quơ quào, chạm đến gương mặt đầy nước của anh mà hoảng hốt vô cùng.
" Tây? Anh sao vậy? Sao mặt anh ướt nhẹp vậy? Anh khóc hả? "
Thời Tây yên lặng nhìn Thần Cách. Hai tay anh run rẩy áp lên đôi má mềm mịn của cậu. Nè! Em nhìn anh đi. Anh ở trước mặt em mà. Sao em cứ nhìn đi đâu vậy? Thời Tây cảm thấy lồng ngực như bị ai bóp nghẹt đến khó thở, như một kẻ điên thô bạo kéo mạnh người trước mặt vào lòng siết thật chặt, kích động nói loạn cả lên.
" Cách, lỗi anh. Tại anh hết. Em không thấy gì... Đều tại anh. Anh đáng chết mà. Anh là tên ngu ngốc, anh đáng chết...đánh anh đi. Em đánh chết anh đi..."
Thần Cách bị dọa cho sợ, phó mặc bản thân cho anh siết chặt. Thời Tây phát hiện mình hơi kích động liền thả lỏng tay, rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu trấn an. Thần Cách dùng cái đầu không thông minh lắm để phân tích những gì vừa xảy ra. Cuối cùng không hiểu gì luôn! Tại