Nói chuyện một hồi Thần Cách mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, đó là cậu chưa có ăn gì hết !!! Đói meo rồi! Cậu buồn bực liếc sang cái người đang say ngủ trên giường, nếu cậu thấy được, chắc chắn sẽ điên tiết lên mà đánh cho Thời Tây một trận. Bởi vì cái người trên giường kia không hề ngủ, tay chống đầu nằm nghiêng nhìn Thần Cách đang đi về phía mình, trên giương mặt đẹp trai ấy còn treo một nụ cười quỷ dị. Rõ ràng là cố ý chờ cậu đến năn nỉ nè.
Thần Cách ủy khuất lay lay tên vô sỉ nào đó:
" Tây. Em đói chết rồi nè!! Anh đừng ngủ nữa mà."
Thời Tây giả bộ bất mãn ưm một tiếng, chép chép miệng bày ra bộ dạng vừa ngủ dậy:
" Sao thế? Em nói chuyện vui lắm mà? Cũng biết đói hả?"
Thần Cách đơ một giây luôn. Ủa gì vậy nè? Người này là đang trách cậu đó hả? Thanh Phong nghe xong cũng đen mặt luôn, trực tiếp đá cho Thời Tây một cái.
" Dẹp cái trò ghen tuông của cậu đi. Tôi cũng đói rồi!"
Bây giờ đến lượt Thời Tây đen mặt, sao có cảm giác như gà mẹ thế này?
" Tôi mới đến đây có ba ngày, làm sao biết kiếm đồ ăn ở đâu? Còn em nữa, sống ở đây gần một tháng sao không chết đói, anh mới đến em liền ỷ lại thế này à?"
Thanh Phong và Thần Cách bị mắng đến câm nín. Buồn hiu luôn! Cuối cùng Thần Cách vẫn phải đi dẹp cơn thịnh nộ của ai kia.
" Hì hì. Em xin lỗi mà. Vậy chúng ta ra tạp hoá mua mì về ăn đi, đồ ăn ở đây được bán rất sớm, nếu không mua nhanh sẽ hết. Bây giờ gần trưa luôn rồi, chắc chắn là không còn gì luôn. Ăn mì cũng ngon mà."
Bây giờ đến lượt Thanh Phong bất mãn, hắn chưa ăn mì bao giờ cả. Thứ thấp kém ấy cũng ngon được à?
Thời Tây khi còn nhỏ rất nghèo, đa số toàn ăn mì nên sớm quen rồi. Thấy nét mặt ghét bỏ của Thanh Phong, anh cười chế giễu:
" Không ăn thì thôi. Tự kiếm đồ ăn đi!"
" Ai nói tôi không ăn?" Thanh Phong chột dạ, hắn đói lắm rồi.
Thời Tây cười cười nhún vai, khoác áo cho Thần Cách rồi cả ba cùng ra ngoài. Đêm thì lạnh thấu xương, ngày thì nóng chảy mỡ, Thần Cách cũng không muốn khoác thêm áo xíu nào, nhưng vì Tây của cậu không muốn cậu bị đen da nên đành chịu thôi.
Cả hai đi suốt nửa tiếng đồng hồ mới đến được chỗ tạp hoá. Cô Sương đã nhìn thấy Thần Cách từ xa, ánh mắt lộ ra chút kiên dè nhưng ngay lập tức chuyển thành thương nhớ. Chờ cậu đến trước quán, cô Sương liền kích động mở lời oán trách trước :
" Cậu còn nhớ đến bà già này à? "
Thần Cách biết cô đang giận dỗi, cười hì hì mấy tiếng lấy lòng:
" Con nào dám mà. Do phải đi làm nữa... Bận bịu không có ngày nghỉ luôn."
Cô Sương liếc sang hai người thanh niên điển trai cao lớn sau lưng Thần Cách, gật đầu đồng ý với lí do của cậu. Chắc nó bận lắm đây.
" Muốn mua gì đây? "
Thần Cách a một tiếng, lúng túng gãi đầu:
" Con chỉ mua ba gói mì thôi ạ! "
Cô Sương cười khổ, xoa xoa đầu cậu:
" Thằng nhóc này, ngại cái gì không biết. Con tự vô lấy được không? Cô muốn nói chuyện với hai cậu ta một chút. "
Thần Cách mặc dù không hiểu gì hết, nhưng vẫn nghe lời đi vào trong. Tên ngốc cũng biết là cô Sương cố tình đuổi cậu đi mà.
Đợi cậu vào trong rồi, cô Sương mới dời ánh mắt qua hai người thanh niên nọ, đánh giá từ đầu đến chân, giọng đều đều:
" Hai cậu là Thời Tây và Thanh Phong đúng không? "
Cả hai nghe thấy tên mình cũng hơi ngạc nhiên, hỏi lại:" cô biết con ạ? "
" Thần Cách nó kể về hai cậu nhiều lắm đấy. " Cô Sương cười bất đắc dĩ." Cái thằng nhóc này, hỏi nhà hỏi cha hỏi mẹ nó đều lắc đầu, đến khi hỏi người thân thì nó nói có hai cậu đấy. Tôi thấy nó vốn dĩ không phải người nghèo đúng không? Ba mẹ nó đâu rồi? "
Thời Tây hơi chần chừ, cả Thanh Phong cũng vậy, chuyện về tiểu thiếu gia của Thần gia ai mà không biết, từ con thôi cũng đâu cần khoa trương đến nổi dán thông báo đầy đường, chính thức tuyệt đường sống của người ta. Cũng may rằng Thần Cách đã bị đưa đi, nếu để cậu biết chuyện này sẽ đau lòng đến mức nào đây.
" Gia tộc của em ấy... " Cuối cùng là Thanh Phong lên tiếng. " đã từ bỏ em ấy rồi. "
" Vì sao? ".Cô Sương nhíu mày. Thần Cách nó không biết làm một cái gì hết, tay không chạm vào nước mùa xuân, chắc chắn là được bao bọc rất kĩ. Có thể nói từ là từ sao!?
Thời Tây cười lạnh, trên gương mặt hoàn toàn không thay đổi, nếu có, thì là thêm một chút thù hận:
" Vì con... "
Cô Sương nhìn người thanh niên vừa trả lời, cũng hiểu được đại khái, gật đầu nói vào vấn đề chính.
" Hai cậu sẽ đưa thằng bé rời đi đúng không? "
" Đúng vậy, nơi này không phải dành cho Thần Cách." Thanh Phong đáp.
" Ừ. Tôi biết. Tôi chỉ muốn nói rằng. Thần Cách tên nhóc này không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài. Đây là lần đầu tôi thấy một người mù đòi sống một mình đấy. Khi nó nhắc đến hai cậu, tôi có thể thấy được sự vui sướng niềm hạnh phúc trên gương mặt nó. Đặc biệt là cậu Thời Tây này. Các người đã mang nó đi rồi, thì phải chăm sóc nó cho tốt. Đừng để nó bị tổn thương một lần nào nữa. Đau hơn cả nước mắt là phải cố mỉm cười đấy. Tôi chưa một lần thấy nó khóc, nhưng tôi hiểu... Trong lòng nó khổ sở thế nào. Hai cậu... Hứa với tôi. Tôi có thể tin tưởng hai cậu đúng không...? "
Nói xong rồi cô bật khóc. Tại sao lại có thể kiềm được khi người mà cô xem như con ruột của mình lại sắp phải rời đi? Biết có ngày trở về không...
Thời Tây lau nước mắt cho cô, kiên định nói:" Con sẽ không để em ấy tổn thương thêm nữa. Con hứa!! "
Thanh Phong lười biếng đáp lại, phải biết rằng anh chưa một lần tổn thương em ấy đó nha." Con hứa. "
Trên gương mặt già nua bỗng sáng rực, cô Sương cười thoã mãn, vỗ vai hai người thanh niên nọ.
Thần Cách sau một hồi lăn lộn trong kia cũng trở ra, trên tay còn ôm thêm ba gói mì. Thật ra chỉ lấy ba gói mì thì không mất bao nhiêu thời gian, nhưng vì biết ba người họ cần nói chuyện nên những gì ăn được trong đó đều bị cậu nếm qua rồi. Biết sao được, ngồi không chờ chán quá mà.
Sau đó cả ba cùng tạm biệt cô Sương để quay về chung cư. Nhiệm vụ bếp trưởng lại thuộc về Thời Tây. Nhưng cái người bếp trưởng này là không thấy hãnh diện xíu nào hết. Mặt âm u bật bếp nấu nước, Thần Cách mặc dù không thấy nét mặt của anh, nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ căn phòng đột nhiên tuột về số âm, vội vã chạy tới xé gói mì giúp bếp trưởng để lấy lòng, chính thức trở thành phụ bếp.
Còn cái người sáng mắt khoẻ mạnh kia thì thờ ơ lười biếng nằm lăn lộn trên giường, cách hai phút lại than đói một lần. Nếu không phải Thần Cách đang cản thì Thời Tây đã nhét giẻ vào miệng Thanh Phong rồi.
Mì gói rất đơn giản, chỉ cần bỏ nuớc sôi vào thôi, muời lăm phút sau đã có một nồi mì thơm phức, Thời Tây lục tủ được hai quả cà chua liền thái nhỏ rồi bỏ vào luôn. Thanh Phong bị mùi thơm hu hút, vui vẻ nhào ra sô pha ngồi đầu tiên. Nhìn vẻ mặt háo hứng kia, Thời Tây có kích động muốn đạp một cái.
Thanh Phong ăn đầu tiên, có hơi e ngại một chút, nhưng vừa nhai một miếng đã mở to mắt ra rồi. Biểu cảm như đứa trẻ được cho ăn, cười đến sáng lạn:
" Ngon quá trời!"
Ăn xong Thanh Phong đề nghị đi dạo biển, vì khi nãy một mình hắn ăn hết cả hai gói nên có chút hơi no. Thần Cách hơi lưỡng lự, cuối cùng cũng gật đầu đồng