Thần Cách thoắt cái cả người đã đỏ bừng như tôm luộc, thật ra thì cậu đã chờ ngày này lâu lắm rồi, nhưng dù có chuẩn bị tâm lí kĩ thế nào thì vẫn có chút lo sợ, cứ tưởng tượng cái đó mà đâm vào chỗ đó thì... A a a a Nghĩ thôi cũng đã đổ mồ hôi rồi.
Sợ là thế, nhưng vẫn bị ham muốn đánh gục, với lại cậu cũng không muốn để Thời Tây thất vọng. Thần Cách quay mặt sang một bên, mấp máy môi:
" Muốn...."
Thời Tây chỉ chờ có vậy, cúi xuống hôn lên trán Thần Cách, dù cậu không đồng ý thì anh vẫn làm thôi. Bờ môi mềm mại trượt dọc từ sống mũi thẳng tắp xuống hai cánh môi, tham lam mút vào. Đôi môi nóng bỏng không chịu an phận, ái muội tiếp tục hôn một đường xuống cổ, hàm răng trắng đều cắn cắn vào yết hầu để lại dấu vết như đánh dấu lãnh thổ.
Thời Tây dùng hai tay cởi bỏ từng cúc áo sơmi của cậu, hai điểm nhô hồng hồng dần hiện ra trước mắt anh, Thời Tây nhìn mãi, đẹp đến nổi anh không tự chủ mà chạm vào. Thần Cách giật nảy cả người. Bởi vì một giác quan của cậu đã mất đi, cậu không thể thấy hay đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên cơ thể vốn mẫn cảm bây giờ còn mẫn cảm hơn.
Thời Tây rõ ràng thích thú với điều này, hai tay không chịu buông tha mà ra sức miết, dày vò nhũ tiêm đang dựng đứng lên. Cậu thiếu niên 21 tuổi chưa từng phát tình lần nào làm sao chịu nổi kích thích này, cả người căng cứng cả lên, vội vã lui ra sau tránh né đôi bàn tay kia:
" Anh ... Đừng miết nó... Đau đau.. "
Hai tay anh rơi vào khoảng không, nhưng anh không giận, nhu tình đặt Thần Cách nằm xuống, thì thào vào tai cậu, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng khiến cậu giật mình.
" Ngoan... Em mẫn cảm thế này thật sự rất đáng yêu..."
Thời Tây vẫn nhắm vào nhũ tiêm, đầu lưỡi ẩm ướt dịu dàng ma sát, rồi bao trọn bằng khoang miệng ấm nóng, hàm răng cố tình cạ cạ vào. Thần Cách báu lấy tóc anh, miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì, toàn bộ giác quan đều tập trung vào địa phương bị đùa giỡn kia, chỉ còn âm thanh rên rỉ nhỏ nhẹ phát ra, nước bọt theo khóe miệng tràn ra đầy dâm loạn.
Thời Tây dời hai cánh môi đi, ngắm nhìn hai hạt đào đã đỏ ửng sưng tấy kia mà hưng phấn không thôi. Anh tháo bỏ hết lớp vải đang che chắn cho Thần Cách, cả quần lót cũng cởi ra, phân thân màu hồng nhạt bật ra, lóng lánh ánh nước. Thời Tây thích thú cầm lấy nó, ngón tay chọc chọc vào phần đỉnh đang rỉ nước khiến cậu run rẩy xấu hổ, hai chân kẹp chặt lại che đi bộ vị yếu đuối:
" Anh... Anh đừng nhìn ..."
" Ừm... Nhỏ thật!" Thời Tây lưu manh cố tình cảm thán.
Thần Cách thẹn qúa hóa giận, một chân đạp vào lồng ngực anh, trước khi kịp chạm vào liền bị Thời Tây bắt lấy, tiện thể đặt lên vai mình. Hai chân cậu vô tình bị ép mở ra, nơi tư mật hoàn toàn hiện ra trước mắt, Thời Tây nhìn qua một cái, tính khí bên dưới hai lớp vải liền rục rịch ngẩn cao đầu.
Không nói nhiều, Thời Tây áp môi mình vào đùi non trắng nõn, tham lam mút mát, hôn khắp nơi trên cơ thể mềm mại kia, nơi anh đi qua đều để lại dấu vết, 5p sau cả người cậu đã chi chít những dấu hôn tím đỏ nổi bật trên làn da trắng, đánh dấu cậu là bông hoa đã có chủ.
Thần Cách mẫn cảm rõ ràng không chịu được đôi môi kia, miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ khiến anh càng trướng to hơn. Thời Tây nhìn chằm chằm vào \*\*\*\* \*\*\*\*\* màu hồng phấn, anh tự hỏi rằng nó nhỏ thế này liệu có tiếp nhận nổi cái đó của anh không? Phải mở rộng nó thật tốt mới được.
Thần Cách đang nóng hổi, đột nhiên cảm bận được có một thứ chất lỏng lạnh lẽo đổ xuống cúc hoa của mình, chưa kịp chuẩn bị tâm lí thì một ngón tay đã mạnh mẽ đâm vào. Phân thân màu hồng phấn trong tay anh cũng đang được chăm sóc rất kĩ, chợt run rẩy, bắn ra những giọt tinh hoa đầu tiên.
" A... " Cậu khẽ kêu lên, nước mắt trực trào ra, xấu hổ quá à! Đây là lần đầu tiên cậu bắn, nhưng tại sao lại nhanh như vậy chứ hả?
Thời Tây đưa bàn tay đầy dịch trong suốt kia lên gần môi, khẽ liếm một cái: " Ừm... Ngọt ghê."
Thần Cách mặt đỏ bừng bừng, lấy hai tay che trước mắt anh: " Anh làm nhanh đi, lưu manh!"
" Ngoan. Muốn không đau thì phải nới lỏng nơi này hết cỡ." Thời Tây an ủi, lại nhét thêm một ngón tay, chưa kịp đợi cậu làm quen đã nhét thêm ngón thứ ba, lần này Thần Cách la thảm thiết luôn làm anh lo qúa trời, mới ba ngón đã như vậy, nếu anh cho vào luôn thì sẽ ra sao đây?
Thời Tây di chuyển ba ngón tay, đến khi thấy đủ trơn trượt rồi mới bỏ ra, nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, tính khí to lớn được giải thoát mạnh mẽ bật ra khỏi quần lót, nếu để tên nhóc kia nhìn thấy hẳn sẽ sợ chết khiếp luôn. Anh đưa đầu phân thân chạm vào cưả huyệt, Thần Cách cảm nhận đuợc thứ nóng nổi đang chọc chọc vào hoa cúc của mình, quan trọng là nó rất lớn a!
" Chờ... Chờ một chút... Á...." Trong một khoảnh khắc, Thần Cách cảm thấy như phần dưới của mình bị xé toạt ra làm đôi, tất cả giác quan đều tập trung vào địa phương đang đau đớn kia. Cậu có thể cảm nhận được kích thước to lớn của thứ đó, nhiệt độ nóng hổi cùng nhịp co giật của các mạch máu. Vách tràng bị kéo căng hết cỡ đau đớn không thôi.
Thời Tây cũng không hẳn là thoải mái, anh vừa vào liền bị nội bích kẹp chặt đến không thể cử động được. Tấm lưng của anh đổ đầy mồ hôi, nhìn Thần Cách đau đớn mà trong lòng xót không thôi. Thần Cách đang rất hoảng loạn , nước mắt giàn dụa, đầu lắc lắc cầu xin, cậu thật sự thấy khó chịu lắm rồi! " Anh ra đi... Đau quá... Thật sự rất đau... Anh ra đi mà..."
Thời Tây rối như tơ vò, bây giờ rút ra sẽ càng làm em ấy đau đớn hơn, hơn nữa còn có nỗi sợ ám ảnh tâm lí, lần sau muốn làm sẽ rất khó. Anh nén cơn đau phía dưới, dịu dàng nâng Thần Cách lên ngồi vào lòng anh, vỗ vỗ lưng cậu trấn an:
" Ngoan. Nghe lời anh, thả lỏng người đi, em mới thả lỏng thì anh mới tiến vào được, cứ như vậy cả hai sẽ càng đau hơn thôi "
Thần Cách vẫn không ngừng khóc, cậu thật sự không biết có nên tiếp tục không, nhưng cậu biết anh đang rất đau và cậu không muốn như vậy. Thần Cách hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng hết cỡ. Cảm thấy cơ thể căng cứng của Thần Cách dần dần thả lỏng, anh quyết tâm thúc một cú thật mạnh, một đường đâm đến tận cùng.
" Á á á á.." Tiếng thét chói tai của Thần Cách vang ra khắp biệt thự, đau đớn không thôi, giọng cậu bắt đầu khàn đi, đôi môi bị cắn đến bật máu. Thời Tây đau lòng ôm chặt lấy cậu:
" Giỏi lắm. Anh vào được hết rồi. Bây giờ động nhé? Em có đau thì cứ cắn vào vai anh, được không?"
Thần Cách cắn chặt hàm răng của mình vào vai anh, hai tay quào loạn khiến tấm lưng rắn chắc rớt ra vài tia máu. Thời Tây đau lắm, nhưng anh biết nỗi đau này có đáng gì so với nỗi đau em ấy đang chịu. Anh dịu dàng hôn lên chiếc cổ trắng hồng kia, bên dưới bắt đầu nhúc nhích, theo tiến độ chậm chậm để em ấy quen dần.
Thần Cách hiểu Thời Tây đang cố gắng kiềm chế, mà cậu thì cũng không còn sợ hãi như trước nữa, cậu dời hàm răng ra khỏi vai anh, nơi đó đã rướm máu:
" Anh... Anh cứ làm những gì anh muốn đi. Đừng kiềm chế, em không sao!"
Thời Tây nhìn vợ anh đang vì anh mà mỉm cười, trong lòng đau xót không thôi, anh nâng hai cánh mông mềm mại kia lên, bất ngờ nhấn mạnh xuống mở đầu cho cơn càn quét hung bạo. \*\* \*\*\* bên trong bắt đầu sục sạo va chạm, ma sát với vách tràng mềm mại kia.
Thần Cách mặc dù đau đớn không thôi, nhưng trong đau đớn lại tìm ra được chút khoái cảm len lói, phân thân đã có dấu hiệu dựng đứng. Thời Tây ôn nhu gạt đi những lọn tóc ướt dính trên trán cậu, dịu dàng hôn lên. Sau một hồi ra vào, phân thân của anh chạm vào một nơi nào đó, xúc cảm tê dại truyền đến não khiến cậu giật nảy cả người, vội vã đẩy anh ra.
" A... Đừng... Chỗ đó... Đừng mà.."
Thời Tây biết mình đã tìm đúng chỗ, rút ra phân thân của mình rồi một đường đâm mạnh vào điểm G nhạy cảm đó. Thần Cách rên lên một tiếng rồi lại bắn ra, chất lỏng đặc sệt dính lên cơ bụng phẳng lì của anh.
" Em ra nhiều ghê!"
" Là tại anh hết. Sao anh còn chưa ra?" Thần Cách thẹn quá hóa giận.
" Bởi vậy nên anh mới là công!"
Thần Cách vừa tính chửi nhưng âm thanh phát ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rên rĩ dâm đãng. Thời Tây bên trong ra sức động, lần nào cũng đỉnh vào điểm G kia khiến cậu thích không thôi.
Bên trong căn phòng mờ ảo, ánh đèn bàn chiếu rực lên hình ảnh hai con người thoát y đang quấn chặt lấy nhau, tiêng rên rỉ tiếng va chạm đầy dâm loạn. Hai con người ấy chính thức thuộc về nhau.
Đã một tiếng trôi qua, hai chân cậu đã mỏi nhừ rồi mà anh ấy vẫn không có dấu hiệu muốn ra. A! Tức chết mà. Thần Cách ai oán nhìn người đang mạnh mẽ dày vò cúc hoa của mình, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi.
" Nè! Sao anh còn chưa chịu ra?"
Thời Tây hôn nhẹ vào mũi cậu: " Đáng lí ra em mới mừng chứ!"
" Mừng cái đầu anh... A ưm.."
Thời Tây ra sức cắm rút, đẩy nhanh tốc độ, anh biết vợ nhỏ của mình đã mệt lắm rồi. Sau hơn 10p nữa rốt cuộc cũng có dấu hiệu thõa mãn, phân thân trướng to hơn, Thời Tây gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra những \*\*\*\* \*\*\*\* màu trắng đục lấp đầy bên trong cậu. Thần Cách cũng không tỏ ra chán ghét, vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của anh:
" Em ước có thể thấy gương mặt của anh lúc này!"
Thời Tây búng trán cậu một cái: " Sớm thôi, khi nào em sáng mắt rồi, ngày nào anh cũng cho em xem!"
Thần Cách rụt tay về, oan ức khóc không ra nước mắt, đúng là cái miệng hại cái thân mà! Thời Tây mỉm cười xuống giường, bế Thần Cách lên đi vào nhà tắm:
" Hên mà em không chảy máu."
" Là do anh giỏi thôi!" Thần Cách cười khúc khích.
" Ai dạy em cách nịnh nọt thế?"
" Em nói thật mà!" Thần Cách bĩu môi.
" Ngốc. Tin em. Đi tắm thôi."
Em có thể nịnh anh nữa đó, chỉ cần sau này đừng đè em ra hành mỗi ngày là được, Thần Cách nghĩ thầm.
Thời Tây như đọc được cậu nghĩ gì, nhẹ nhàng tạt một gáo nước lạnh: " Không được!"
" Hả?" Cậu ngẩn ngơ một hồi mới hiểu anh đang nói cái gì, tức chết mà. " Sao anh biết được em nghĩ gì?" Đừng nói tâm linh tương thông nha, tôi không tin đâu!
" Anh đoán!"
Thần Cách, "..."
Đây gọi là không đánh mà khai nè!
Người ta thường nói, trong chuyện XXX cực hình chính là sáng hôm sau.