Hoa Vũ kéo Hàn Thiên ra sau trường. Đây là nơi an toàn duy nhất đối với cậu, ở đây khá hẹp, chỉ có cỏ xanh với cái cây già to lớn, lại gần phòng giám thị, không phải là nơi thoải mái để đánh nhau.
Hàn Thiên thích thú nhìn biểu cảm vặn vẹo trên gương mặt ửng đỏ của Hoa Vũ.
" Có chuyện gì thì nói nhanh đi!"
Hoa Vũ giật thót, nhìn lên Hàn Thiên. Thân hình cao gầy tựa vào gốc cây, ánh mắt lơ đễnh, gió thổi lay những sợi tóc đung đưa, khóe miệng mang ý cười, đẹp tựa như một bức tranh, hài hòa động lòng người. Hoa Vũ nhìn đến say mê, cậu thầm ước con người trước mặt là của cậu, chỉ mình Hoa Vũ cậu. Hôm nay là lần đầu tiên cậu can đảm, và cũng là lần cuối cùng!!!
" Hàn Thiên. Cảm ơn cậu đã đến bên tôi. Cảm ơn vì gia đình, vì trường học, vì những kỉ niệm vui buồn mà cậu mang đến. Cảm ơn vì cậu đã làm chủ tôi, cho tôi được làm con chó bên cạnh cậu. Mỗi khi đến lớp tôi luôn nhìn về cậu, tôi mong cậu hỏi bài tôi, nhưng cậu quá giỏi, căn bản không cần tôi. Tôi muốn nấu cho cậu những món ăn ngon, nhưng Quản gia nấu ngon hơn, căn bản cũng không cần tôi. Tôi mỗi tối đều muốn ngủ bên cạnh cậu, mùi của câụ rất dễ chịu, nhưng cậu chỉ toàn đánh tôi, cậu không muốn ngủ với tôi. Tôi vô dụng như vậy, nhưng cậu vẫn bên tôi. Tôi không biết mình bị thế này từ khi nào, tôi không phải dạng người này. Tôi cũng không biết từ bao giờ, nhưng Hàn Thiên....."
Hoa Vũ chợt khóc!
" Tôi yêu cậu! Hàn Thiên, Hoa Vũ yêu cậu! Rất rất yêu! Từ trước đến giờ tôi chưa cầu xin cậu điều gì, nhưng..... Cậu có thể cho tôi quyền được yêu cậu không?? Hàn Thiên....."
Hàn Thiên trầm lặng suốt 5 phút. Không biết được hắn đang nghĩ gì. Đột nhiên ngửa mặt lên, tay chống trán cười to, Hoa Vũ đơ mắt nhìn, cảm giác bất an ập đến.
" Kinh Tởm!"
Hàn Thiên gằng từng chữ, như khảm chặt vào tim Hoa Vũ, đau đớn lan ra, nước mắt cũng không thể rơi.
" Cậu ở bên tôi, lại không biết dạng người mà tôi ghét nhất sao?? Cậu lại cố tình?? Thật biết cách làm tôi ghê tởm con người cậu! Cậu nhìn lại cậu bây giờ xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Còn dám nói yêu sao! Nực cười. Tại sao bên cạnh tôi lại có thứ như cậu chứ?! Uổng công tôi nhặt cậu về. Cậu vẫn chỉ là rác bên đường không thay đổi nhỉ? "
Hàn Thiên ghé sát miệng đến gần tai Hoa Vũ, chán ghét nói:
" Cút đi! Hoặc là chết đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi, thứ kinh tởm.!"
Hoa Vũ cúi mặt không nói lời nào, nước mắt sắp chảy ra lại giật mình thu lại. Từ Dung từ xa chạy đến, thở hồng hộc, nũng nịu hờn dỗi:
" Hàn Thiên thật xấu a! Bỏ em ra đây không nói, làm em tìm muốn chết!"
Hàn Thiên trầm ngâm nhìn Từ Dung, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị, ôm lấy cô hôn xuống thật sâu, phóng khoáng bày ra một màn khóa miệng cực kì bỏng mắt trước mặt Hoa Vũ. Hôn xong còn quay sang Hoa Vũ, liếm môi tỏ vẻ hài lòng:
" Hàn Thiên tôi không thiếu thốn đến nổi phải tìm một đứa con trai "
Từ Dung nhìn thấy Hoa Vũ cúi gầm mặt, nước mắt cứ rơi liên tục xuống nền cỏ, liền bày ra một bộ dạng vui sướng khi người gặp nạn, xấn lại gần Hoa Vũ, vén tóc cậu lên, cười to lên, giọng cực kì chua ngoa.
" Hớ Hớ. Đây chẳng phải Hoa Vũ tiểu khả ái sao?? Sao lại khóc đến thế này?"
Từ Dung dùng lực túm tóc sau đầu Hoa Vũ, bắt cậu ngửa mặt:
" Thật không biết thân biết phận! Còn nghĩ mình khả ái xinh đẹp sao?? Tôi cho cậu hay, nếu cậu còn dám bám theo Hàn Thiên, tôi sẽ lấy mạng chó của cậu.!"
Nói xong khoác tay Hàn Thiên, ỏng ẹo lướt qua Hoa Vũ rời khỏi sân trường. Cái nơi đẹp đẽ này từ đầu chỉ có mình cậu, cuối cùng vẫn chỉ có mình cậu. Yên tĩnh đến lạ,