“Thả lỏng thân thể, hai vai nâng cao, nắm chặt súng, mắt nhìn thẳng, chân và vai đưa ngang.”
Anh ta đứng phía sau cầm lấy hai tay đỡ súng của tôi và dạy tôi cách dùng súng.
“Nhìn bia ngắm, nhắm được thì lập tức nổ súng, tay không nên lắc lư.”
“Đoàng!” “Đoàng đoàng đoàng!!!”
Mấy tiếng súng nổ liên tiếp, anh ta đưa tay ôn nhu xoa đầu tôi: “Có thiên phú, mỗi phát súng đều bắn trúng bia ngắm!”
Anh ta xoay người: “Phần còn lại Điền Tử sẽ bày cho cậu, sau này cứ tuỳ tiện mà tới luyện tập.”
Lá gan ghê gớm thật, trên tay tôi còn có súng mà anh ta lại dám đưa lưng về phía tôi thong thả rời đi!
“Mắt để đâu vậy?”
Tôi quay lại, là Điền Tử đang nhìn tôi. Quả thật, bất luận kẻ nào khi thấy một cậu bé cầm súng lại dùng loại ánh mắt đó nhìn chăm chăm mình, đều rất hồi hộp!
Gian nhà phía dưới là một sân bắn lớn, đương nhiên là tôi đang nghĩ thầm.
Đây là lần đầu tiên tôi cầm súng, kì quái lại có thể xuất hiện một cảm giác quen thuộc giống như trời sinh tôi nên dùng nó vậy.
Cầm súng lại khiến cho tôi có một cảm giác hưng phấn không thể hiểu, không nhịn được mà lên đạn cho súng.
Sau đó, gân xanh như nổi lên.
Một tháng sau đó tôi dừng việc lau dọn, ngoại trừ việc học tập thì phần lớn thời gian đều ở đây luyện bắn súng. Ngoài ra còn có phòng rèn luyện thân thể, tôi thật sự rất thích vận động.
Điền Tử không nói nhiều, tôi biết hắn không thích tôi. Điền Tử cho tôi là một người đi lên nhờ thân thể như một thằng điếm, hắn từ đầu đã không đồng ý tôi rồi.
Hắn không nghe bất kỳ sự khuyên can, nhấn mạnh rằng tôi tiếp tục đi.
Một tháng sau, hắn xem thành tích bắn của tôi rồi gọi điện thoại cho Long gia, nói cho đối phương biết thỏa hiệp của mình. Nhưng thứ cần lo lắng chính là bản thân lão đại trong bang, hy vọng loại sự việc bán đứng nam sủng này Long gia sẽ không cho nói ai khác nghe, hẹn phòng khách sạn.
Long gia dĩ nhiên rất vui mừng lập tức chấp nhận, cách điện thoại cũng nghe được ‘nước bọt tung bay’ của gã.
Buổi tối anh ta đến căn phòng đó rồi nói cho tôi biết lộ tuyến từ quán rượu để chạy trốn, bởi vì buổi tối Long gia sẽ có thêm bảo vệ.
Sau đó anh chuẩn bị quần áo cho tôi thay. Khác với lúc trước chính là lần này quần áo vô cùng đẹp, đều rất thịnh hành, toàn thân tôi là một màu đen tuyền.
Tôi cười: “Không sợ tôi sẩy tay bị bắt, người khác vừa nhìn chiếc vòng này sẽ biết tôi là người của anh sao?”
Anh ta cười nhìn tôi chằm chằm: “Cậu sẽ không sẩy tay đâu.”
Tựa như chú ngữ, đột nhiên anh ta ôm lấy tôi một cách vô cùng nhẹ nhàng.
“Nếu như thành công thì cậu muốn gì?”
Tôi không nói, nếu là yêu cầu thì tôi sợ nó sẽ không thành công nên cứ mặc vậy.
Anh ta hứa hẹn: “Nếu cậu muốn tôi sẽ cho cậu tất cả.” Sau đó với đưa tôi đến quán rượu.
Ở đó người phục vụ đưa tôi đến một căn phòng sang trọng, tôi ngồi trên giường, bật đèn sau đó đem súng giấu dưới gối. Ngực không một chút khẩn trương mà là đang nghĩ đến tuyến đường chạy trốn.
Tôi biết, bản thân chưa từng thất bại.
Mười hai giờ khuya, bên ngoài truyền vào tiếng bước chân cùng giọng nói của Long gia.
Sau đó gã gõ cửa rồi đi tới.
Trong phòng nương theo tia sáng, tôi nhìn thấy được một người gần sáu mươi, tai to mặt lớn như lợn rừng, trong ánh mắt đó tràn ngập chữ sắc, hoàn toàn không biết hôm nay là hôm cuối cùng của mình.
“Này! Tiểu bảo bối, em đã đến rồi sao?”
Tôi làm bộ khinh hãi: “Long gia…chỉ một mình ngài thôi sao?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Gã như muốn lập tức nhào tới giường, đóng cửa lại rồi mới bắt đầu cởi áo khoác.
“Nhưng mà ban nãy tôi nghe bên ngoài còn có giọng của người khác…”
“À, đó là thuộc hạ của anh, em yên tâm đi, anh sẽ cho bọn hắn đứng ngoài hành lang chờ, không được đến.”
Mùi thối của gã lợn rừng ập tới, tôi cũng không thể nhịn được nữa.
“Tiểu bảo bối, anh chờ em lâu rồi nha, em yêu tâm, anh sẽ khiến em thoải mái hơn tên Trương Mạt kia nhiều…”
Gã mở đèn lớn, thấy khuôn mặt tôi không chút thay đổi tay cầm súng chĩa về phía gã.
Tôi mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi!”
Đưa ra hai ống giảm thanh lắp vào súng, một chốc tên lợn rừng mập mạp đã ngã lăn ra đất. Tay súng của tôi còn chưa đủ tốt, cho nên chỉ bắn trúng vào bắp thịt và vai của gã.
“Đến….người đâu…!”
Lợn rừng điên cuồng kêu to, tôi bước lên phía trước đem khẩu súng nhét vào miệng hắn, khiến hắn không thốt ra được lời nào.
“…Ô…Tôi….tôi biết sai rồi….”
Lười nghe gã nói mấy câu vô ích, tôi bóp cò.
Không có âm thanh nào phát ra, cái miệng của gã bị đạn bắn nát không còn chút tiếng động. Tránh thứ ngoài ý muốn, tôi lại bắn thêm một phát vào đầu hắn.
Nhìn máu tươi và óc của gã văng ra, khiến tôi cảm thấy vô cùng thích thú mà từ trước đến nay vẫn chưa hề đạt được!
Thì ra giết người lại khoái trá đến vậy! Chỉ cần mấy viên đạn nhỏ nhoi cũng có thể chấm dứt một sinh mệnh trước mắt, từ sinh vật biến thành vật chết không còn cách nào hoạt động được!