Tôi hai mươi mốt tuổi trở thành quản lý của Hoa Thái, thành tích xuất sắc vô cùng.
Người trong bang phái không phải đặc biệt tốt, bọn họ giao du với nhau vô cùng giả tạo, nếu tôi không đắc tội với ai thì tự nhiên cũng không vấn đề gì.
Ăn chơi giải trí cũng chẳng có gì đáng ngại.
Tôi xuất hiện, trong bang phái căn bản là không có khái niệm gì về thiên tài.
Tuy rằng bọn họ đều lớn tuổi hơn tôi, kinh nghiệm đầy đủ hơn tôi nhưng tất cả trong mắt tôi thì bọn họ chỉ là những tế bào thật ngốc nghếch! Thảo nào ông chủ trước chưa gì đã bị Trương Mạt hai mươi lăm tuổi kế vị.
Tôi cảm thấy thật tiếc, trí tuệ của tôi so với họ hiển nhiên không nằm cùng đẳng cấp.
Trong lúc vô tình, tôi có tò mò xem hồ sơ của những người trong bang phái.
Vừa nhìn thấy đã muốn ngừng thở, mồ hôi lạnh ứa ra.
Thiên tài cái gì! Tâm trí thông minh cái gì chứ!!
Tôi thật sự là không biết nói gì nữa, anh ta dám ở trước mặt người khác khoe khoang!!
Đúng như Cảnh Lam nói, hai mươi tuổi anh ta đã rời khỏi căn phòng đó, năm năm làm sủng vật cho nên sau khi thoát ra cũng là năm năm, an vị ở vị trí đại boss.
Trên hồ sơ của anh ta bị ghi dày đặc, quả thật là khác người!
Thông minh, can đảm, biết dùng mưu, anh ta quả nhiên vượt qua tưởng tượng của tôi, thông minh giữa anh ta và tôi quả nhiên cũng không cùng đẳng cấp!!
Tôi cắn môi dưới, chạy đến sân bắn lập tức nổ súng.
Tại sao tôi cố gắng như thế nào cũng không thể bằng anh ta? Tại sao tôi đã thông minh như vậy, người người phải sợ hãi nhưng anh ta còn dám thông minh hơn?
Khó trách tôi từng bước từng tiến bộ bước anh ta cũng không ngạc nhiên gì, quả nhiên là anh ta không hề để tôi vào mắt!
Tôi hận! Tôi hận chết anh ta!
Bia ngắm đầy những lỗ đạn, tất cả đều là vẻ mặt ấy, tôi thật sự muốn nã đạn vào bản mặt của anh ta cho đến khi biến thành tổ ong!!
Tôi thật sự là một thằng ngốc, bị anh ta đùa giỡn xoay mòng mòng, toàn chỉ tự cho mình là một kẻ thông minh!
Năm thứ hai, trong bang phái xảy ra một chuyện vô cùng lớn: Từ Bội đại biểu của bản địa và đại biểu của Nhật Bản nói chuyện với nhau, kết quả không một lời đã trở thành xô xát, có kẻ còn trúng đạn bỏ mình.
Trong quãng thời gian đó anh ta cũng không còn cười nhiều nữa mà trở về trạng thái trầm mặt. Từ Bội là trợ thủ đắc lực của anh ta, mất đi một cánh tay thì đương nhiên sẽ không thoải mái.
Vấn đề là bên phía Nhật Bản vẫn không có kết quả, anh ta giúp phái trong hội nghị để tính toán sổ sách đối phó với đối phương, và đương nhiên tôi không hề muốn tham gia vào việc đó.
Cuối cùng, không ai bằng lòng đơn phương độc mã đi đến địa bàn của người Nhật, sau đó tất cả mọi người đều lặng im không nói.
Đột nhiên tôi lên tiếng: “Để tôi đi cho.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ ánh mắt nhìn về phía tôi, trong đó không thể không mang theo ánh mắt tán thưởng, bởi vì mục đích này là tôi muốn thay bọn họ chịu chết kia mà.
Chỉ có anh ta là không hề lên tiếng, anh ta thấy trong ánh mắt tôi cũng không có ý cười.
Trong đầu tôi chỉ toàn là những chiến công hiển hách của anh ta, uy phong lịch sử cũng là của anh ta, tôi muốn bao nhiêu bình tĩnh thì sẽ có bấy nhiêu bình tĩnh, nhưng mà bên trong lửa giận vẫn phừng phừng!
Tôi phân phó cho những người khác chuẩn bị tư liệu về phía Nhật bản, còn bản thân sau đó thì trở về phòng thu dọn hành lý.
Mới vừa bước vào, phía sau truyền đến phía đạp cửa nặng nề, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt anh ta tức giận như muốn vặn vẹo.
“Cậu đang làm cái gì vậy?!” Anh ta hung hăng hỏi.
tôi đưa lưng lại tiếp tục kiểm hành lý, một tay dừng lại: “Tìm đồ để đi Nhật a!”Một phát chân từ phía sau đá tới, đem tất cả hành lý đá thẳng xuống giường. Dưới đất loạn thất bát tao, tôi xoay người, nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta càng lúc càng tức giận: “Cậu rõ ràng biết tôi sẽ điều họ Triệu kia đi, lúc này còn tranh giành làm gì!”
Tôi biết, anh ta đã từ lâu không thể vừa mắt được Triệu Viêm Phi nên chờ lúc này mới cho người đó đi nộp mạng.
Nhưng mà đối với tôi cũng thật sự rất muốn nhìn thấy kế hoạch của anh ta đảo loạn như thế này!
Tôi cười: “Trong tình hình hiện giờ, tôi đi là tốt nhất rồi, không phải sao?”
Anh ta dương tay định đánh tôi, còn tôi thì không hề né tránh, chỉ chờ cho anh ta bộc phát cơn tức giận.
Thế nhưng cánh tay ấy đột nhiên lại hạ xuống còn thương tiếc sờ mặt tôi, rồi lại nhìn thật lâu sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Đừng đi, tôi sẽ điều người khác. Tojo rất nguy hiểm.”
Tôi thật sự bất giờ, đây là chuyện gì vậy?! Anh ta lo lắng cho tôi sao?
Đúng là….vô cùng buồn cười a!
Tôi dường như đã không còn tin vào những gì mà mắt mình nhìn thấy!!
Anh ta sợ tôi gặp nguy hiểm, cho nên mới không muốn tôi đi?
……Hay là cố ý làm ra vẻ mặt này, khiến cho tôi cảm thấy mình được anh ta ban tặng vô vàng sủng ái, vì anh ta mà bán mạng?
Tôi lắc đầu, tôi nhất định sẽ không chịu ảnh hưởng bởi anh ta
“Không, tôi muốn đi.”
Anh ta bỗng nhiên trở chân đạp vào bụng tôi, lần này không phải đùa, tôi bị đá vang ra, may thay phía sau là giường.
Ngã xuống giường, tôi lại liên tục ho khan.
“Tuỳ cậu! Nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng có kêu tôi!”
Cửa bị đóng sầm, cơ đau của tôi mất một lát mới hạ xuống. Bò dậy, tiếp tục xoạn hành lý.
Nắm được tài liệu thông tin về thế gia Tojo ở Nhật Bản và làm giả hộ chiếu, tôi dẫn thêm ba người ngay ngày thứ hai bay đến Tokyo.
Tối qua và sáng nay anh ta không hề xuất hiện. Trước đây mỗi lần tôi đi làm việc thì anh ta sẽ đích thân đến chọn quần áo trang phục cho tôi, nhưng bây giờ thì không, nhất định anh ta đã rất tức giận, còn phớt lờ cả tôi?
Trong phòng rửa tay trên phi cơ, tôi nhìn con người cao to trong tấm gương kia.
Tôi bây giờ đã trở thành một người đàn ông thật sự.
Thật ra không chỉ tối qua, mà anh ta đã hơn một tháng không qua đêm trong phòng tôi rồi, chủ yếu vì việc Từ Bội bị giết nên tâm trạng của anh ta cực kỳ kém.
Có đôi khi tôi tình cờ đi ngang qua phòng sủng vật mới của anh ta, đột nhiên nghe thấy những tiếng kêu đáng thương vô cùng.
Tôi có nên cảm ơn anh ta vì đã không đem lửa giận đổ cho tôi hay không đây?
Anh ta không có đến, tóc tôi càng lúc càng dài đến cả móng tay cũng vậy, tôi có thể tự chọn quần áo, cũng có thể tự tắm, thế nhưng tóc thì một người thì rất khó cắt được.
Tôi nhìn mình ở trong gương, thở dài, sau đó lấy ra sợi dây thun cột mớ tóc đó lên rồi mới trở lại khoang máy.
Tôi đã sắp sửa đi đến Tokyo của Nhật Bản.
Tại Nhật, rất nhiều xã hội đen đều là kế thừa từ Thế gia chứ không phải bằng năng lực thượng vị
Tojo cũng không phải là thế gia xã hội đen lớn nhất ở Nhật Bản, thế nhưng lại có lịch sử lâu dài nhất. Sản nghiệm của gia tộc bọn chúng vô cùng lớn mạnh, từ nghành điện tử đến tàu cao tốc Shinkansen, từ ngành bách hoá cho đến ngành công nghiệp giải trí, đều có liên qua cực kỳ rộng rãi.
Xung quanh tôi, lần này chỉ có bốn người đi.
Chúng tôi không phải muốn đi để khơi mào tranh chấp mà ngược lại, bí mật hành động vẫn tốt hơn. Đó là lý do vì sao tôi chỉ dùng ba người, mới bộ dạng thế này, nếu so với thanh niên Nhật cũng không khác là mấy.
Tuổi của tôi còn trẻ nên có lợi, chỉ cần làm bộ giả ngu thì sẽ không ai nghĩ đến là người cầm chức quyền của xã hội đen cả.
Từ Bội đã chết cho nên không cách nào sống lại. Vấn đề là Từ Bội đã mang theo trên người hàng tỷ đô và hơn năm mươi triệu vốn lưu động, bởi vậy khi hắn chết toàn bộ số đó cũng không cánh mà bay.
Hiển nhiên là người giết Từ Bội