Tôi hai mươi hai tuổi, đứng vị trí thứ chín trong Hoa Thái, tại xí nghiệp Hoa Thái là một người quản lý cấp cao. Đầu óc thông minh còn có làm việc quyết đoán, có thể đem người khác đùa giỡn trên tay, thuật bắn súng chuẩn, từ trước đến nay không trượt phát nào, tướng mạo xuất chúng, so với minh tinh có khi còn đẹp hơn.
Hiện tại cư nhiên lại suy bại rời giường vào lúc năm giờ sáng, vào phòng bếp vì tên khốn kiếp kia mà làm điểm tâm?!
Thật sự là đùa mà, tôi từ nhỏ đã không tiếp cận phòng bếp, đi đến nơi này cũng có người khác giúp đỡ tôi!
Bếp trưởng khẩn chương giảng giải cách bữa sáng hôm nay sẽ là Sandwich, suy cho cùng mặt mũi của tôi hiện tại chắc có lẽ so với trâu còn đen hơn.
Hơn cả trên người tôi không một tất nào rời khỏi cây súng!
“Phòng tiên sinh, ngài…hiểu chưa vậy?”
Tôi hung hăng trừng đầu bếp: “Không hiểu!”
Bếp trưởng đáng thương không còn cách nào khác đành phải giảng lại cho tôi một lần nữa, ngay cả tay mỗi động tác tay đều rất chi tiết, hận không thể cầm tay mà dạy cho tôi.
Ngoài bếp trưởng thì những người khác đều đứng sang một bên không dám nói lời nào, cũng không dám động, chỉ có thể mặc mồ hôi từ trên trán từ từ chảy xuống.
Bị kẹp ở giữa, bọn họ thật sự rất thông cảm, nếu như tôi làm không được thì bọn họ cũng không cần nghi ngờ mà chắc chắn sẽ bị uy hiếp, tôi đã có vẻ mất kiên nhẫn, nhưng không ai có thể ra mặt thay cho tôi.
“Phòng tiên sinh….đảo một chút…thịt vẫn còn to quá…”
Bếp trưởng tội nghiệp cầu xin rôi, tôi chỉ là chậm rì rì mà nhận lấy trứng gà và cái nồi ông ta đưa tới, đem trứng gà đánh vào nồi.
“A!”
Ghê tởm! Dầu sôi trong nồi như đạn mà bắn vào tay tôi!
“Phòng tiên sinh, cậu không sao chứ?”
“Xoa nhanh lên!”
“Tiên sinh nên dùng nước lạnh!”
Những đầu bếp khác cũng bắt đầu luống cuống tay chân chạy đến chăm sóc tay của tôi, tôi mau chóng đã bị bọn họ làm phiền muốn chết!!
kiên nhẫn, buổi sáng đầu tiên trong đời tôi phải làm Sandwich, còn rót một tách cà phê, tất cả cũng vì tên khốn nạn đó!!!
Lần này pha cà phê đầu bếp có hướng dẫn qua, khẳng định nó đã không còn vấn đề gì, tôi thử qua cũng cảm thấy rất tốt.
Thật không biết tối qua cà phê bị làm sao nữa?!
Lẽ nào anh ta cố ý kiếm chuyện!
Sáng sớm bảy giờ anh ta xuống lầu, nhìn tôi rồi đi tới cạnh bàn ăn, ngồi xuống. Trên tay tôi cầm Sandwich và cà phê để xuống trước mặt anh ta.
Anh ta cầm lấy dao nữa rồi bắt đầu ăn Sandwich, chỉ thử một miếng rồi sao đó không dùng nữa.
“Có chuyện gì vậy? Đại thiếu gia!” tôi mau chóng đi đến hỏi, lần này tôi đã tự thử qua nên tuyệt đối không có vấn đề gì, nếu anh ta dám nói lung tung, tôi cũng khó đảm bảo sẽ không dùng súng khống chế lại.
“Bánh mì nướng khó ăn, đồ ăn cắt không chuẩn, trứng gà quá mỏng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng được.” Anh ta lấy khăn ăn lau miệng: “Mấy thứ này nguội rồi, làm lại đi.”
Chưa được mười phát mà anh ta lại nói là nguội?! Rõ ràng là do anh xuống phòng trễ, liên quan gì đến tôi!!
Nhưng là mệnh lệnh và trong đôi mắt đó, tôi không cách nào kháng cự được. Đưa cà phê lên: “Mời xuống chút cà phê!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Tên khốn nạn này chỉ quét mắt qua tách một giây sau đó nhắm mắt lại: “Hôm nay tôi không muốn uống cà phê, muốn uống hồng trà.”
Tôi thật sự muốn đổ cà phê lên đầu anh ta!!!
Tôi chịu không nổi!!
Tôi cực kì muốn điên lên!!!
Thật muốn rút súng ta, ngay bây giờ đem cái tên ghê tởm này bắn chết!!!
“Phòng tiên sinh…” Tiểu Nguyên bên trái nhìn tôi lo lắng.
Tôi nuốt tức giận, trở lại phòng bếp làm lại lần nữa, nhưng thất bại nhiều hơn thành công. Chờ đến khi tôi lấy đồ ăn ra thì anh ta lại đổi ý: “Tôi đã cho nửa tiếng để làm một bữa sáng, thật là đồ ngu! Thời gian còn chờ cậu, tôi ra ngoài ăn.”
Sau đó bỏ tôi lại rồi cùng Cảnh Lam đi mất!
Cảnh Lam thậm chí còn quay đầu trao cho tôi cái liếc mắt đầy thương cảm!
Thật ghê tởm!!! Tức giận đến mức muốn giết người!!!
“Phòng tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Tiểu Nguyên lo lắng đỡ giúp tôi cái khay nhỏ trên tay.
Tôi thở sâu, xoay người, đem Tiểu Nguyên kéo đến bàn bên cạnh rồi để cô ấy ngồi xuống: “Lại đây, chúng ta cùng ăn.”
“A? Tôi sao có thể cùng ăn với tiên sinh được? Hơn nữa còn là những món tiên sinh tự làm…””
“Em không ăn một mình anh ăn sao cho hết, đừng lãng phí, cùng nhau ăn đi!”
Tôi cầm lấy Sandwich mình tự làm cắn một cái!
Lớn đến thế này, chỉ có tôi nói người khác ngu dốt và đây cũng là lần đầu tiên bị người khác mắng là ngu!
Tôi nhất định phải làm một bàn thức ăn siêu ngon để cho anh ta phải sợ hãi!!
Ăn sáng xong tôi bắt đầu đi vào phòng bếp và chiến đấu với cơm trưa – Cơm Tây. Từ lúc nhỏ, mặc kệ là cái gì tôi đều học là hiểu nên người người tán thưởng tôi là thiên tài, sao có thể bại dưới một nồi đun nước!
Buổi trưa nấu ăn chuẩn theo phong cách Pháp, từ món lạnh cho đến món chính, điểm tâm ngọt cùng với rượu vang đều chuẩn bị tốt cả. Tôi chiến đấu cả một buổi sáng, còn chuẩn bị thêm cả lò siên sóng (microwave oven), nếu như anh ta chê nguội tôi sẽ ném vào lò hun nóng, chỉ có như vậy mới làm anh ta không có tâm tư để cằn nhằn nữa.
Lần này anh ta khá hơn một chút, đem đồ lạnh và mấy điểm tâm ngọt ăn sạch, rượu vang cũng uống nhưng món chính lại bị ném vào thùng rác.
“Thứ này không thể ăn được! Cậu ăn cũng sẽ tiêu chảy, vứt đi vẫn tốt hơn.”
Đồ ăn tôi đã khổ cực làm tới trưa cứ như vậy bị cho vào thùng rác?!
Buổi tối nấu theo chính gốc của Trung Hoa Trung Quốc, vịt nướng Bắc Kinh. Tôi nỗ lực chiến đấu cho xong, anh ta lại cứ chậm chạp không chịu về, vậy nên đói bụng mà chờ đợi đến chín giờ hơn.
“A? Tôi đã ăn rồi, không cần!”
Lúc trở về ném lại câu này sau đó thì lên lầu thảo luận công sự với Cảnh Lam
Bữa cơm cũng là tôi và Tiểu Nguyên cùng nhau giải quyết.
Không muốn nhận thua cho nên ngày thứ hai tôi lại tiếp tục chiến.
Trong thư phòng của tôi, sách về nấu ăn ngày một tăng lên. Tiểu Nguyên tuy rằng nhỏ tuổi hơn tôi nhưng cũng là một ẩm thực gia tốt, thường đưa ra những ý kiến so với bếp trưởng vẫn dễ hiểu hơn.
“Tiểu Nguyên! Anh làm món ăn Ý, em đến thử giúp anh đi!”
Người trong bang phái nhìn thấy tôi cầm nồi thì phát hoảng, bọn họ biết công tác của tôi bị tạm ngừng nên đều cho rằng tôi đã bị thất sủng.
Tuy rằng cấm mọi người nói nhưng mỗi người đều biết rằng khi tôi ở Nhật đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhiều người vô cùng vui vẻ, bọn họ vốn là không quen thấy tôi nhỏ hơn bọn họ nhưng lại xuất sắc, hơn nữa tôi chẳng qua chỉ là một con sủng vật của hắn.
Có người thậm chí còn đi đến trước mặt tôi nói muốn uống cà phê hoặc hồng trà, còn phía sau thì nhìn tôi cười trộm.
Tôi không quá để ý, anh ta chỉ là ra lệnh cho tôi làm một ngày ba bữa chứ không phải là người hầu.
Tôi không ngừng chiến đấu với các loại đồ ăn Trung Quốc và cả Phương Tây, quên hết đi những sự vụ trong bang phái, quên đi chuyện luyện súng, quên học tập ngay cả thân phận mình cũng quên đi.
Mỗi ngày, chỉ muốn làm một món đồ ăn để anh ta có thể tán thưởng!
“Oa! Phòng tiên sinh thật nhiều sách! Ngài lợi hại quá!”
Buổi chiều nghỉ ngơi, tôi đem Tiểu Nguyên vào thư phòng của mình tham quan. Cô bé đã không thể đọc được những cuốn sách như thế này, tuổi còn trẻ nhưng phải đi tìm việc làm, tuy thông minh nhưng tri thức còn thiếu.
“Nếu thích thì lấy mấy quyển đi.”
Cùng cô ở chung nhiều ngày nên từ từ cũng quen thuộc, thấy cô bé cũng dễ thương chứ không giống những kẻ khá.
“Có thể sao?! Phòng tiên sinh nhìn thấy mấy cuối sách đó chắc tôi không đọc được đâu.” Cô thè lưỡi.
“Sẽ không đâu.” Tôi đến giá sách rút ra một quyển: “Đọc tiểu thuyết đơn giản đi, rất ý nghĩa.”