Ninh Huyên Huyên dường như có thể nhận ra được suy nghĩ của Cố Ngọc Lam, không khỏi cười nói: "Đúng lúc, lát nữa tôi và Mạn Ny định đi đến chào hỏi bọn họ, nếu có hứng thú, có thể đi cùng với chúng tôi?”
Đôi mắt Cố Ngọc Lam sáng lên: "Có thể không?"
"Đương nhiên là có thể, chỉ cần học trưởng đồng ý."
Ninh Huyên Huyên mỉm cười nhìn sang Bùi Hằng Phúc, tìm kiếm ý kiến của anh ta.
Nghe vậy, lông mày Bùi Hằng Phúc không khỏi nhíu lại.
Cố Ngọc Lam mang thai đã gần ba tháng, mặc dù trước mắt bụng vẫn chưa nhô lên, nhưng anh ta thật sự không mong lúc này cô ta vẫn có suy nghĩ muốn quay lại giới giải trí.
Nhất là bây giờ khi tập đoàn Bùi thị đang rối loạn, anh hoàn toàn không thể phân chia sức lực để gải quyết chuyện của cô ta.
Thấy Bùi Hằng Phúc không nói lời nào, Cố Ngọc Lam có chút lo lắng, vôi vàng kéo cánh tay anh ta làm nũng nói: "Hằng Phúc, anh đồng ý đi, tối nay là cơ hội hiếm có, nói không chừng em có thể lợi dụng việc này để tìm một chút cơ hội. Hơn nữa, anh cũng không cần phải lo lắng cho em, có Huyên Huyên ở đây, em và đứa bé sẽ không sao!”
"Cái này. . . Được, một lát nữa anh còn có chuyện phải làm, tự em cẩn thận một chút!”
Bùi Hằng Phúc dường như không có sức kháng cự với giọng nói mềm mại của Cố Ngọc Lam, chỉ trầm ngâm một lát, sau đó liền đồng ý.
Anh ta quay đầu, hướng Ninh Huyên Huyên cười cười: "Huyên Huyên, Ngọc Lam có thể sẽ làm phiền hai người!”
"Đều là người một nhà, học trưởng không cần khách khí như thế."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng đáy mắt Ninh Huyên Huyên lại mang theo vài phần lạnh lẽo.
Cô ta cũng không ngốc, vừa rồi Cố Ngọc Lam cố gắng tỏ ra thân mật, rõ ràng là muốn cho cô ta thấy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Huyên Huyên càng thêm khinh thường.
Một diễn viên nhỏ hạng bảy tám mà dám mơ mộng hão huyền đi theo những diễn viên và đạo diễn tên tuổi kia tạo mối quan hệ? Quả thực là tự rước lấy nhục!
"Vậy mấy người đi đi, tôi qua bên kia chào hỏi người quen một chút!”
Vẫy tay với ba người phụ nữ, Bùi Hằng Phúc cũng không ở thêm, quay người đi về phía một người đàn ông trung niên ở cách đó không xa.
...
"Đợi chút nữa không có chuyện gì, nhớ tránh xa mấy tiện nhân kia một chút, tránh gặp xui xẻo!”
Trong một nơi hẻo lánh ở trong bữa tiệc, Tống An Kỳ bưng một đĩa bánh ngọt trong tay, vừa nhét đồ ăn vào trong miệng vừa lải nhải với Đường Ngọc Sở đang ở bên cạnh.
"Cách xa bọn họ đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ không tìm tớ gây phiền phức!”
Đường Ngọc Sở nhấp một ngụm nước trái cây, miễn cưỡng liếc mắt nhìn mấy người Cố Ngọc Lam một chút.
"Ha ha, cũng may mà Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc vẫn còn có nhã hứng tham gia cuộc họp thường niên, tớ nghe nói, tập toàn Bùi thị gần đây đang lôi kéo đầu tư ở khắp nơi, khắp nơi vấp phải trắc trở."
Tống An Kỳ kéo tay Đường Ngọc Sở, cầm lấy ly nước của cô, uống một ngụm nước trái cây, trong lời nói tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Đường Ngọc Sở không khỏi có chút kinh ngạc.
Chuyện tập đoàn Bùi thị, nửa tháng trước cô đã nghe Lina nói, nhưng cũng không để tâm đến.
Nói thế nào đi nữa, đó cũng là cơ nghiệp mấy chục năm của nhà họ Bùi, trước đó mặc dù có bê bối khiến cho cổ phiếu không ổn định, nhưng cũng chỉ là trò đùa trẻ con, cho dù thật sự xảy ra chuyện, dựa vào các mối quan hệ và thủ đoạn của bọn họ, có lẽ cũng sẽ giải quyết rất nhanh.
Cô lại không ngờ, việc này kéo dài hơn nửa tháng, vậy mà tập đoàn Bùi thị vẫn chưa giải quyết.
"Hắc hắc, tiện nhân này tự có trời phạt, cậu xem dáng vẻ lo nghĩ và tiều tụy của Bùi Hằng Phúc, nói không chừng Tập đoàn Bùi thị lần này thật sự sẽ bị phá sản, đến lúc đó giấc mộng được gả vào gia đình giàu có của Cố Ngọc Lam cũng vỡ vụn!”
Đối với hai vợ chồng kia, Tống An Kỳ hoàn toàn không có một chút đồng tình nào.
Cô nói rất đúng, bây giờ Tập đoàn Bùi thị có lẽ là cách cụ diện phá sản không còn xa nữa.
Mà mục đích tôi nay tới đây của Bùi Hằng Phúc cũng là vì muốn tìm người đầu tư.
Mặc dù trong nước Bùi thị có sức ảnh hưởng không nhỏ, nhưng gần đây giống như bị nguyền rủa, cho dù bọn họ đã giảm tiêu chuẩn hợp tác, hoặc là hạ thấp giá cả của các hạng mục kia, nhưng không có công ty nào muốn đầu tư.
Đến lúc này, nhà họ Bùi đã hết cách, rơi vào bước đường cùng, Bùi Hằng Phúc chỉ có thể dùng mọi cách cứu vãn, đi đến nơi này tìm một chút cơ hội.
Nhưng chuyện này, ngoại trừ những nhân viên quan trọng trong nội bộ Bùi thị, người ngoài không hề biết đến.
Đường Ngọc Sở nghe xong cũng lơ đễnh: "Mặc kệ đi, Tập đoàn Bùi thị ra sao cũng là chuyện của nhà bọn họ, không liên quan gì