Lục Thanh Chiêu nhíu chặt lông mày, đặc biệt là khi bị ánh mắt nóng bóng của Tần Mạn Ny nhìn vào, sắc mặt cũng nhịn không được mà trở lên lạnh lẽo, giống Lục Triều Dương đến vài phần.
Anh ta cũng không mở miệng, chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm cùng Đường Ngọc Sở liếc nhau một cái.
Hai người phía đối diện không nói gì, nhưng Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny lại lúng túng.
Đặt câu hỏi cho người ta, nhưng lại không được trả lời, không có gì khó chịu hơn so với việc này.
Sắc mặt Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny cũng có chút thay đổi, nhưng Tần Mạn Ny cũng bình tĩnh rất nhanh chóng, cô ta nở một nụ cười tự cho là quyến rũ, hướng Lục Thanh Chiêu nói: "Thưa ngài, xin chào, tôi là Tần Mạn Ny, có lẽ anh đã từng nghe nói đến tôi? Không biết có vinh hạnh làm quen với anh không?”
Tần Mạn Ny quả thật cũng có chút thủ đoạn, giơ tay nhấc chân, đều thể hiện được khí chất quyến rũ, khiến không ít ánh mắt của những người đàn ông bên cạnh đều nhìn thẳng vào.
Nhưng Lục Thanh Chiêu lại không thèm để ý, lạnh lùng nói: "Không có hứng thú."
Vẻ mặt Tần Mạn Ny cứng đờ, giống như cảm thấy có chút kinh ngạc với cách đối xử này.
Cô ta vội vàng lấy lại tinh thần, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Ách, thưa ngài, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là…”
"Không có hứng thú, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Lục Thanh Chiêu không nhịn được ngắt lời cô ta, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia cuối cùng cũng chuyển đến trên mặt Tần Mạn Ny: "Phấn son dung tục, cũng phải suy nghĩ lại, mắt nhìn người của bản thiếu gia rất cao, không hề hứng thú với loại phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ!”
Ninh Huyên Huyên: "..."
Đường Ngọc Sở: "..."
Tuy rằng Đường Ngọc Sở đã sớm được chứng kiến lời nói ác miệng của Lục Thanh Chiêu, nhưng vẫn bị những lời nói kia làm cho kinh ngạc đến mức trợn mắt hốc mồm.
Tần Mạn Ny cũng bị những lời nói ác động này làm cho sững sờ.
Cô ta không thể tin nổi trừng to mắt, dường như không thể tin vào tai mình.
Người phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ?
Người đàn ông này lại còn nói cô ta là người phụ nữ có gương mặt thẩm mỹ?
Bây giờ toàn bộ giới giải trí, người dám can đảm nói cô ta chỉnh sửa khuôn mặt đã không có nhiều, có dù có cũng chỉ có lác đác mấy người.
Tần Mạn Ny làm thế nào cũng không ngờ, người đàn ông nhìn như đẹp trai cao quý, cũng là người đầu tiên cô ta chủ động muốn tranh thủ, vậy mà lại nói cô ta không đáng một đồng như vậy!
Sắc mặt Tần Mạn Ny lúc trắng lúc xanh tại chỗ, đổi tới đổi lui, vô cùng đặc sắc.
"Thưa ngài, lời này của anh có phải quá đáng rồi không?”
Lúc này Ninh Huyên Huyên đã bình phục, sắc mặt có chút khó coi.
"Quá đáng?"
Lục Thanh Chiêu nhếch môi, trên mặt mang theo nụ cười có một quý ông vô hại: “Tôi cho rằng mình đã rất lịch sự rồi! Dù sao mặt thẩm mỹ cũng tốt hơn so với chiếc xe buýt mà ai cũng có thể lên được, vế trước rõ ràng là dễ nghe hơn một chút. Hơn nữa, mấy người mù mắt sao? Không thấy bên cạnh tôi đã có một người phụ nữ rất ưu tú rồi sao? Chỉ là hai người các cô, có thể so sánh với Ngọc Sở sao?”
Lời nói này của Lục Thanh Chiêu cũng không phải là giả.
Tối nay mặc dù Đường Ngọc Sở mặc bộ lễ phục tương đối bảo thủ, nhưng không biết vì sao, đứng trước Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny, cũng rất dễ dàng vượt qua bọn họ.
Không phải nói lễ phục của Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny không đủ xinh đẹp.
Ngược lại, lễ phục của hai ngươi này đều là Chanel màu thanh nhã, kiểu dáng cao cấp nhưng vẫn bị hạ thấp, đây là do sự khác biệt về khí chất.
Trên người Đường Ngọc Sở tỏa ra một loại tao nhã mà bọn họ không thể có được.
Trong lúc nhất thời, Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny không biết lấy gì để đáp lại.
Đường Ngọc Sở cũng không còn gì để nói, trong lòng tự nhủ, cậu ba Lục, không nên vạch trần anh không biết sao? Cho dù những lời anh nói là sự thật, anh vẫn nên uyển chuyển một chút nha! Anh ăn nói ngay thẳng như vậy, hai người phụ nữ tính tình cao ngạo này phải sống thế nào đây?
Đang lúc Đường Ngọc Sở không biết nên phản ứng thế nào, sắc mặt Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny đột nhiên trở nên âm trầm vô cùng.
Lời nói của Lục Thanh Chiêu không còn là độc ác nữa, mà là đâm trúng cột sống của bọn họ.
Những năm này lặn lộn trong ngành giải trí, ai mà không có chút chuyện không thể nói, bị người khác nói ngay trước mặt như vậy, trong lòng chắc chắn khó chịu.
Tần Mạn Ny tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Đường Ngọc Sở ưu tú? Ha ha, người phụ nữ này không phải chỉ là đôi giày rách của Bùi Hằng Phúc sao, không biết đã bị chọc nát bao nhiêu lần, cũng chỉ có anh coi cô ta là bảo vật!”
"Tần Mạn Ny, lau miệng sạch sẽ cho