Trong lúc nhất thời, trái tim của Đường Ngọc Sở loạn cào cào.
Sự lộ diện của Lục Triều Dương, chuyện này nhất định không phải là trùng hợp, chắc chắn là có người đã đánh cắp Facebook của cô để đăng lên.
Sẽ là ai đây chứ?
Mục đích của đối phương làm như vậy căn bản chính là muốn trục xuất cô ra khỏi giới giải trí hoàn toàn.
Bởi vì đã đắc tội với Lục Triều Dương, vậy thì cơ bản cũng không có duyên với giới giải trí.
Nhưng mà hiển nhiên đối phương đã tính thiếu quan hệ của cô và Lục Triều Dương, mặc dù kế hoạch thất bại, nhưng mà dụng tâm lại cực kỳ hiểm ác.
"Một chút chuyện nhỏ mà thôi, bà xã không cần phải lo lắng đâu, để anh giải quyết là được rồi."
Lúc này Đường Ngọc Sở đang suy nghĩ đủ kiểu, Lục Triều Dương lại gửi một tin nhắn đến nữa.
Mặc dù chỉ là một câu ngắn ngủi, nhưng mà lại làm cho Đường Ngọc Sở yên tâm không ít.
Cô tin tưởng, lấy năng lực của Lục Triều Dương, còn có sức ảnh hưởng của Hoàng Đình, chắc chắn là chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh.
Mà sự thật cũng y như thế.
Trong lúc mà tất cả mọi người đang chờ để Đường Ngọc Sở gặp xui xẻo, đột nhiên hai tấm ảnh chụp gây chấn động toàn bộ mạng lưới lại bị xử lý sạch sẽ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Facebook, các trang tin tức lớn, video... chỉ cần là có liên quan đến tin tức đó thì bị chặn và gỡ bỏ hết toàn bộ, không để lại một chút nào.
Sau đó bên phía Hoàng Đình cũng đưa ra câu trả lời thích đáng: "Sau khi công ty của chúng tôi và cô Đường thảo luận riêng với nhau, chứng minh lần xuất hiện vô ý này của tổng giám đốc Lục đơn thuần là xảy ra vô ý dưới tình trạng say rượu, vì vậy với tư cách là người liên quan hợp pháp nhất với anh Lục, tôi không có ý định truy cứu trách nhiệm liên quan, chỉ là hi vọng cô Đường coi đây là một lời cảnh báo. Đồng thời, tôi cũng mong lấy chuyện này để làm ví dụ, hi vọng là lần sau đừng phạm sai lầm như vậy, nếu không tôi chắc chắn sẽ cứu trách nhiệm đến cùng."
Mấy câu nói ngắn ngủi thờ ơ bỏ qua sơ suất của Đường Ngọc Sở, trong chốc lát toàn bộ giới giải trí đều xôn xao.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Đường Ngọc Sở đã gặp may mắn, lần đầu tiên rơi vào trong tay của Lục Triều Dương, vậy mà lại có thể an toàn trở ra.
Nhưng mà có một bộ phận số ít lại cảm thấy việc này có chút kỳ lạ.
Từ lúc nào mà Lục Triều Dương... lại dễ nói chuyện như vậy chứ?
Bọn họ đều nhớ rất kỹ, mấy năm trước có một tòa soạn không cẩn thận đưa tin liên quan đến Lục Triều Dương, kết quả là ngày hôm sau tòa soạn đó liền bị đóng cửa, cũng biến mất bị tâm biệt tích trong giới kể từ khi đó.
Có không ít người đã nhìn ra được một vài manh mối từ chuyện này.
Xem ra là mối quan hệ giữa Đường Ngọc Sở và Hoàng Đình có chút không đơn giản nha!
"Có chỗ dựa quả nhiên rất tốt!"
Nhìn sóng gió mà ai cũng tưởng là kinh thiên động địa, cuối cùng lại được giải quyết yên ổn như vậy, Tống An Kỳ cũng không nhịn được mà chậc lưỡi cảm thán nói.
Đường Ngọc Sở trêu ghẹo nhìn cô ấy: "Cậu cũng có thể tìm một chỗ dựa mà."
"Tớ cũng muốn lắm chứ bộ, nhưng mà tớ đi đâu để tìm thấy một chỗ dựa lớn giống như tổng giám đốc Lục nhà cậu đây?"
Tống An Kỳ trợn mắt nhìn Đường Ngọc Sở một chút, trong lòng tự nói thầm: Cậu cho rằng cậu đi tìm củ cải trắng hả, tùy tiện nói là có thể tìm được.
"Cũng đúng nhỉ, nhưng mà thật ra thì cậu cũng không cần tìm đâu, chờ sau này tớ phát tài rồi thì tớ sẽ làm chỗ dựa cho cậu."
"Lấy thân phận bây giờ của cậu cũng đủ để làm chỗ dựa cho tớ rồi."
Tống An Kỳ cười hì hì một tiếng, chợt nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: "À đúng rồi, cậu có thể nghĩ được bài đăng trên Facebook của cậu là do ai đăng không? May mắn bây giờ cậu là bà Lục, nếu không thì tớ nhìn sự cố gắng mấy năm nay của cậu cũng sắp bị tin Facebook này phá hủy, cho nên chuyện này có làm như thế nào cũng không thể bỏ qua như vậy."
"Tớ cũng đã cẩn thận suy nghĩ rồi, có thể hãm hại tới như thế, ngoại trừ Cố Ngọc Lam thì cũng không còn người nào khác. Nhưng mà bây giờ Cố Ngọc Lam xuất hiện ở công ty cực kỳ ít, cho nên chắc chắn là cô ta không có cơ hội để ra tay, mà người duy nhất có khả năng..."
Lời nói phía sau của Đường Ngọc Sở mất hút, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía vị trí của Lại Tiểu Lan, trong đôi mắt của cô ẩn chứa sự lạnh lẽo.
"Hình như là cậu nói như vậy cũng có khả năng, cái con nhỏ đê tiện kia cùng một bộ phận với chúng ta, cô ta có thể mở máy vi tính của cậu lên, hơn nữa bình thường trang web Facebook của cậu lại được đăng nhập mật khẩu tự động."
Sau một lời nhắc nhở của Đường Ngọc Sở, Tống An Kỳ rất nhanh cũng nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó.
"Chính là cô ta, chạy không thoát rồi!"
Đường Ngọc Sở híp mắt