“Chú Phương, chú cũng biết tình hình hiện tại của ba mẹ cháu đó, bọn họ đã làm việc ở Dương thị vài chục năm rồi, không nói đến năng lực trước kia như thế nào, nhưng chắc có lẽ là chú hiểu rõ ràng cách làm người của ba mẹ cháu so với ai khác. Ba mẹ cháu tuyệt đối không thể nào tham ô được, đây là vu oan, bây giờ bọn họ đã bị cảnh sát bắt đi rồi, bây giờ ở công ty này cũng chỉ có một mình chú có thể giúp bọn họ.”
“ôi! An Kỳ à, đương nhiên là chú cũng biết ba mẹ của cháu không phải là loại người như vậy, chỉ là không phải chú không muốn giúp, mà là... chú thật sự có nỗi khổ riêng.”
Phương Chí Viễn thở dài, mang theo một loại cảm giác khó xử và bất đắc dĩ sâu sắc.
“Chú Phương à, cháu biết mình yêu cầu chú như thế này là có chút quá đáng, nhưng mà bây giờ cháu thật sự cùng đường rồi, nếu như không tìm được chứng cớ, ba mẹ của cháu sẽ phải ngồi tù, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Dương Thiên Thiên dựa vào địa vị của mình mà hãm hại bọn họ, nếu như tội danh này bị kết luận, chắc chắn là bọn họ sẽ không chịu nổi sự giày vò như thế này.”
Tống An Kỳ nói nói, hốc mắt cũng nhịn không được mà đỏ lên.
Phương Chí Viễn nghe vậy, vẻ mặt cũng hơi thay đổi, chỉ là rất nhanh, ông ta cũng chỉ cười khổ lắc đầu: “Cháu gái à, chuyện này muốn giải quyết cũng không dễ dàng như vậy đâu, bởi vì là người một nhà nên chú cũng nói cho cháu biết chuyện này. Những khoản bị tham ô ở công ty của bọn chú trên thực tế có tồn tại, ba mẹ của cháu gánh tội thay cho người khác, mà người có năng lực thao túng việc này có địa vị không thấp ở trong công ty.”
“Lần này người đối phó với ba mẹ của cháu chính là cô Dương, con bé đó chính là đứa con gái được chủ tịch cưng chiều nhất. Mặc dù là địa vị của chú ở trong công ty không thấp, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người làm công mà thôi, làm việc thay cho người khác. Cháu cũng biết đó, người già trẻ của nhà chú đều phải dựa vào chú để nuôi sống, chuyện này thật sự dính líu rất rộng, nếu như chú nhúng tay vào, chỉ sợ là phía sau không biết lại kéo ra nhân vật như thế nào. Đến lúc đó đừng nói là giúp ba mẹ của cháu, sợ là đến lúc đó bản thân của chú cũng khó bảo đảm được.”
Lời nói này của Phương Chí Viễn cũng không phải là nói dối, thương trường như chiến trường, ở phía sau vấn đề này liên quan rất rộng, nếu như sơ sót một cái, bỏ đi công việc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu như cũng giống như ba mẹ của Tống An Kỳ, bị gán tội, đến lúc đó cũng coi như khó mà thoát thân.
Tống An Kỳ ngây ngẩn cả người, hiển nhiên cô còn không nghĩ đến phía sau chuyện này còn có nguyên nhân phức tạp như vậy.
Chỉ là trong lòng của cô vẫn không can tâm.
Thật sự chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
Ba mẹ bị hãm hại đến mức này, bên cạnh còn có sự trợ giúp to lớn của bạn bè tốt dành cho cô, nhưng mà mình vẫn không làm được cái gì ư?
Vào thời khắc này, đột nhiên Tống An Kỳ cảm giác được mình rất vô dụng.
Đường Ngọc Sở ở cạnh bàn gửi đến cho cô ấy một cái tin nhắn, nội dung rất đơn giản: “Tiêu Tiêu nói cậu ấy sẽ lo chuyện ở bên cục cảnh sát, cậu cứ việc cố gắng mà làm đi, trước tiên đưa chú với dì ra mới là chuyện quan trọng.”
Tống An Kỳ nhìn đến đây, trong mắt nhịn không được mà xuất hiện một làn sương mù, trong lòng cảm động không thôi.
Nhìn thấy cô ấy như thế này, Phương Chí Viễn hình như cũng không đành lòng, vẻ mặt xoắn xuýt cả nửa ngày.
Nói đến chuyện đó, năm đó lúc ông ta vào tập đoàn Dương thị, ông ta còn được ba mẹ của Tống An Kỳ dẫn dắt rất nhiều.
Nói không ngoa, Phương Chí Viễn có thể có địa vị như hiện tại ở Dương thị, có thể nói là không thể không nói đến công lao của ba mẹ Tống An Kỳ.
Bây giờ ân nhân lại gặp rủi ro, ông ta lại không chịu ra tay giúp đỡ, quả thật là không có đạo đức.
Nghĩ đến chuyện này, biểu cảm bối rối cả nửa ngày của Phương Chí Viễn vào thời khắc này cũng xuất hiện một tia kiên quyết, cuối cùng cắn chặt răng: “An Kỳ, cháu cũng đừng quá đau buồn, chú biết là cháu rất muốn cứu ba mẹ của cháu, thật ra... chuyện này, cũng không phải là không có cách nào.”
“Chú Phương nói vậy là sao ạ?”
Hai mắt của Tống An Kỳ phát sáng, vẻ mặt vốn hơi ảm đạm lại dấy lên ánh sáng hi vọng một lần nữa.
“ôi, đơn giản