Ăn sáng xong, Đường Ngọc Sở chuẩn bị đồ đạc định đi làm thì vừa hay Lục Triều Dương cũng muốn đến công ty nên thuận đường đưa cô đi.
Lúc tới Thời Thụy, Lục Triều Dương bỗng nhiên gọi Đường Ngọc Sở lại, tỏ vẻ nghiêm túc nói với cô: "Tôi sợ là người nhà em vẫn chưa từ bỏ ý đồ đâu. Trong hai ngày này nếu có chuyện gì thì em hãy nhớ gọi điện nói cho tôi biết bất cứ lúc nào."
"Được, cảm ơn anh, Triều Dương."
"So với cảm ơn suông thì tôi thích hành động thực tế hơn nhưng nể tình em gọi tên tôi dễ nghe như vậy nên tạm thời sẽ không miễn cưỡng em." Lục Triều Dương lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
Đường Ngọc Sở đỏ mặt, vội vàng chào tạm biệt anh sau đó quay đầu chạy mất.
Sau khi trở về công ty, Đường Ngọc Sở quẹt thẻ xong định ngồi vào bàn sửa lại bài phỏng vấn hôm nay thì kết quả là cô chưa kịp ngồi nóng chỗ đã bị Tống An Kỳ lôi đi.
Hai người vào phòng vệ sinh khoá cửa lại, Tống An Kỳ sáp mặt tới hỏi: "Hôm qua cậu nói với tớ, cậu đã dọn ra ngoài rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại là chuyện tốt mà con nhỏ đê tiện Cố Ngọc Lam đó gây ra à?"
"Không phải, là tự tớ muốn dọn ra ngoài." Đường Ngọc Sở lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Cậu cho rằng tớ sẽ tin sao?" Tống An Kỳ khịt mũi coi thường.
Đường Ngọc Sở thở dài: "Được rồi, một nửa là thật."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Ngọc Sở nhún vai: "Cũng không có gì, ngày mai Cố Ngọc Lam sẽ đính hôn với Bùi Hằng Phúc cho nên ba tớ gọi tớ về tham dự hôn lễ của bọn họ..."
"Cái gì?"
Tống An Kỳ tròn xoe hai mắt ngờ vực, cô ấy há hốc mồm ngạc nhiên.
Đường Ngọc Sở đã biết trước cô ấy sẽ phản ứng như vậy nên chỉ mỉm cười.
Tống An Kỳ hoàn hồn lại, đau lòng nhìn cô: "Ngọc Sở..."
"Tớ không sao đâu cậu đừng lo lắng. Bọn họ muốn đính hôn thì cứ đính hôn đi. Tớ sẽ không tham gia đâu. Cố Ngọc Lam muốn khích tướng tớ nhưng tớ cứ muốn cho cô ta không được toại nguyện đấy."
Đường Ngọc Sở nói rất bình tĩnh, bây giờ cô không còn là người mà Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc có thể tùy ý sắp đặt nữa rồi.
Lúc Đường Ngọc Sở yêu Bùi Hằng Phúc cô có thể hy sinh mọi thứ. Nhưng khi không còn yêu anh ta nữa thì cô chán ghét đến tận xương tủy nên Cố Ngọc Lam muốn mượn chuyện này để đả kích cô thì hiển nhiên là cô ta đã tính sai rồi.
Sau một thời gian, trong lòng Đường Ngọc Sở đã đần dần chấp nhận sự thực này.
"Ngọc Sở, cậu có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, tớ sất sợ cậu sẽ nghĩ không thông." Tống An Kỳ vốn dĩ còn lo lắng Đường Ngọc Sở sẽ chịu không nổi nên lúc này liền thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô nói như vậy.
"Cậu yên tâm đi, tớ đâu có ngốc đâu." Đường Ngọc Sở vỗ vai Tống An Kỳ cười nói: "Đi thôi, nên quay lại làm việc rồi."
"Được."
Sau khi hai người sóng vai đi ra khỏi phòng vệ sinh thì Tống An Kỳ tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó hỏi: "Đúng rồi, cậu chuyển đi đâu vậy?"
"Chuyện này à..." Đường Ngọc Sở do dự một hồi rồi mỉm cười nói: "Sau này tớ sẽ nói cho cậu biết."
"Cậu dọn đi đâu mà bí