Ninh Huyên Huyên vừa đi thì Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ cũng im lặng không nhắc đến chuyện vừa rồi, sau khi vui vẻ ăn cơm trưa thì trở về công ty tiếp tục làm việc.
Khoảng ba giờ chiều, Đường Ngọc Sở đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Tùng gọi tới.
Đường Ngọc Sở thấy ba đã lâu chưa liên lạc thì nhíu mày lại một cái.
Bình thường ông già kia không có việc gì sẽ không cho gọi điện thoại cho cô, mỗi lần gọi tới sẽ không có chuyện gì tốt, cũng không biết lần này lại muốn làm gì.
Đường Ngọc Sở suy nghĩ một lát thì không khỏi thở dài, nghe điện thoại, nhàn nhạt nói: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"
Nhưng ngoài dự đoán của Đường Ngọc Sở, điện thoại bên kia không phải là giọng của Đường Tùng, ngược lại quản gia bác Triệu vội vàng nói: "Cô chủ, không xong rồi, đã xảy ra chuyện."
"Bác Triệu?"
Đường Ngọc Sở giật mình, lông mày không khỏi nhíu lại: "Bác Triệu, xảy ra chuyện gì?"
"Ông chủ đã xảy ra chuyện, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện."
"Cái gì!!!"
Quản gia vừa nói xong thì sắc mặt Đường Ngọc Sở lập tức thay đổi.
Tuy rằng mấy năm nay bởi vì Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan nên làm cho quan hệ của cô và Đường Tùng trở nên tệ, nhưng mặc kệ tệ thế nào thì vẫn là ba con. Vì vậy cô nghe thấy Đường Tùng vốn khỏe mạnh lại xảy ra chuyện, Đường Ngọc Sở bình tĩnh thế nào cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt.
"Ông ấy bị bệnh? Rất nghiêm trọng sao?"
Đường Ngọc Sở miễn cưỡng khôi phục lý trí, trầm giọng hỏi.
"Không biết, giữa trưa ông chủ tự nhiên ngã xuống, hiện tại bác sĩ vẫn chưa ra, cô chủ, cô đến thăm ông chủ đi."
Giọng của quản gia có chút cứng lại, xem ra tình hình của Đường Tùng đúng là không lạc quan lắm.
Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, lập tức nói: "Con biết rồi, con lập tức qua đó."
Sau khi Đường Ngọc Sở cúp máy thì xin nghỉ với Lina, sau đó lập tức chạy đến bệnh viện.
Lúc này, trước cửa phòng cấp cứu ở bệnh viện Bắc Ninh Thị có ba bóng dáng chờ ở đó.
Một người trong đó tất nhiên là bác Triệu vừa gọi điện thoại cho Đường Ngọc Sở.
Chỉ thấy bác Triệu nôn nóng đi tới đi lui, khuôn mặt già nua tràn ngập lo lắng.
Mà hai người khác chính là Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam.
Lúc này hai mẹ con ngồi song song trên ghế hành lang, vẻ mặt khác nhau.
Sắc mặt Cố Ngọc Lam thờ ơ, trong đó còn có thể nhìn thấy sâu dưới đáy mắt cô ta cất giấu một tia đắc ý.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy bác Triệu không ngừng đi qua đi lại thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Bác Triệu, ông có thể đừng đi tới đi lui được không, ông làm cho tôi cảm thấy chóng mặt."
"Xin lỗi, cô Ngọc Lam, tôi... Tôi chỉ lo lắng cho ông chủ."
Bác Triệu dừng chân lại, sắc mặt có chút sợ hãi nói.
Cố Ngọc Lam hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì phải lo lắng, bác sĩ đang cấp cứu, lo lắng có ích gì sao?"
"Sao cô Ngọc Lam có thể nói như vậy chứ, bây giờ ông chủ chưa biết sống chết thế nào, chẳng lẽ cô không lo lắng chút nào sao?"
Bác Triệu nghe giọng điệu của Cố Ngọc Lam dửng dưng như không, trên mặt ông ta không khỏi oán giận.
Cố Ngọc Lam nghe vậy thì vẻ mặt cứng lại, trong lòng cô ta cũng biết lúc này không được thể hiện thái độ thờ ơ như vậy, vì thế cô ta chỉ có thể cắn chặt răng, lẩm bẩm một câu: "Hừ, ông già bảo thủ."
Cô ta nói xong thì lười để ý tới bác Triệu, mà chuyển tầm mắt lên người Triệu Uyển Nhan.
Lúc này vẻ mặt Triệu Uyển Nhan có vẻ bất an, hai tay nắm chặt vào nhau, bởi vì dùng quá sức nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt của bà rõ ràng thấy được sự hoảng loạn và lo lắng.
Cố Ngọc Lam thấy thế thì không khỏi nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay Triệu Uyển Nhan thấp giọng nói bên tai bà: "Mẹ, mẹ căng thẳng cái gì? Con khốn Đường Ngọc Sở kia muốn tới, mẹ phải thể hiện tự nhiên