Đường Ngọc Sở gật đầu, miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Đêm nay có lẽ em trông coi ở đây, không thể về nhà."
Lục Triều Dương suy nghĩ rồi quyết định: "Anh ở lại với em."
"Em không sao, hơn nữa lát nữa Triệu Uyển Nhan có thể sẽ đến đây, có lẽ sẽ gặp nhau."
"Không đâu, anh sẽ sắp xếp."
Lục Triều Dương lắc đầu, lập tức lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Tô Lân.
Kết quả chưa đến mười phút, viện trưởng của bệnh viện đích thân đến, sắp xếp một phòng nghỉ riêng cho Lục Triều Dương và Đường Ngọc Sở.
Cách đối xử này có thể hơi không thỏa đáng, nhưng hiện tại đối với Đường Ngọc Sở mà nói lại là điều cần nhất, Đường Tùng vẫn còn hôn mê, mà trước đó cô thấy thái độ của Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam thì chưa chắc sẽ cố gắng chăm sóc cho ông ấy, cho nên Đường Ngọc Sở không ôm hy vọng gì với hai mẹ con bọn họ.
Sau khi sắp xếp xong phòng nghỉ, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương đi vào, mặc dù bên trong không xa hoa nhưng cũng may yên tĩnh, mặt khác điều kiện ở đây rất đầy đủ, vô cùng tiện nghi.
Mấy tiếng bận rộn trôi qua, bây giờ đã đến bảy giờ tối.
Tô Lân làm theo lời Lục Triều Dương dặn dò, mang theo bữa tối đến đây thuận tiện báo cáo một chút công việc.
Lục Triều Dương nghe Tô Lân báo cáo thì gật đầu, ngồi dặn dò một chút, cuối cùng mới nói: "Hai ngày nay cậu lùi lịch làm việc cho tôi, cậu có thể tự quyết định những chuyện quan trọng."
"Được, tổng giám đốc."
Tô Lân cung kính nhận lệnh, khuôn mặt hơi cứng lại, có chút chần chừ nói: "Mặt khác, còn có một chuyện..."
"Chuyện gì?"
Lục Triều Dương thấy dáng vẻ Tô Lân kia muốn nói lại thôi thì nhíu mày hỏi.
"Là chuyện của tập đoàn Bùi Thị."
Tô Lân do dự vài giây tiếp tục nói: "Hiện tại tập đoàn Bùi Thị đang đứng trước tình trạng không xoay được vòng vốn. Ban đầu bọn họ tìm góp vốn khắp nơi gặp phải khó khăn, nếu đoán không nhầm thì sợ là Bùi Thị sẽ phá sản. Nhưng buổi chiều tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, hình như tập đoàn Đường Thị đồng ý chi tiền cho tập đoàn Bùi Thị, giúp bọn họ xóa bỏ khủng hoảng."
"Cái gì?"
Đường Ngọc Sở nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Không thể nào! Tập đoàn Đường Thị muốn góp vốn thì phải được toàn bộ hội đồng quản trị đồng ý, trong đó bao gồm người có quyền quyết định cao nhất cũng chính là ba tôi. Nhưng buổi chiều ba tôi nhập viện, còn chưa biết sống chết, sao có thể quyết định chuyện này được!"
Lục Triều Dương nhíu mày lại: "Sao lại thế này?"
"Tôi cũng không biết rõ tình hình cụ thể, dù sao đó là bí mật của Đường Thị, nhưng có thể chắc chắn nội bộ Đường Thị đã đưa ra quyết định này. Mà làm cho người khác cảm thấy kỳ lạ là trước đó tập đoàn Bùi Thị cũng từng xin tập đoàn Đường Thị giúp đỡ, nhưng rõ ràng đã bị từ chối, hiện tại Đường Thị lại đồng ý..."
Tô Lân nói đến chuyện này thì vẻ mặt cũng cứng lại, dù sao chuyện này liên quan đến Đường Ngọc Sở, mà một khi liên quan đến vợ của tổng giám đốc thì tổng giám đốc tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Tô Lân làm trợ lý cho Lục Triều Dương nên biết rõ chuyện này không thể qua loa, nếu không tổng giám đốc nổi bão, vậy thì vô cùng đáng sợ.
Lục Triều Dương híp mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhìn xa trông trộng: "Chủ tịch Đường Thị vừa ngã xuống, nội bộ lập tức xuất hiện biến động như thế, chắc chắn không phải là trùng hợp."
Đường Ngọc Sở không nói chuyện, sắc mặt lại trầm xuống.
Tuy rằng nói cô là người thừa kế tập đoàn Đường Thị nhưng mấy năm nay cô cũng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Đường Thị, nhưng không có nghĩa là cô không hiểu tình hình nội bộ.
Người quản lý chủ yếu tập đoàn Đường Thị là ba cô, còn có một số người không có quan hệ họ hàng với nhà họ Đường, còn mấy ông già cổ đông kia, nếu có quyết định gì cũng đều tham dự.
Cho nên chuyện này giống như bồi thường tiền, giúp đỡ tập đoàn Bùi Thị sắp phá sản, Đường Ngọc Sở nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Còn ba cô vất vả cực khổ sáng lập tập đoàn Đường Thị, càng không thể đẩy toàn bộ công ty vào chỗ chết.
Đường Ngọc Sở nghĩ như vậy thì trong đầu