Bác Triệu nhanh chóng rời đi, người khác vừa đi thì Đường Ngọc Sở không chờ nổi đưa lọ thuốc cho bác sĩ kiểm tra.
Kết quả ngoài dự đoán của hai người, bác sĩ lại không biết lọ thuốc: "Có lẽ thuốc này nhập từ nước ngoài, trước mắt trên thị trường cũng không có thuốc này, cho nên cần phải làm thêm bước kiểm nghiệm mới biết được thành phần cụ thể ở bên trong là gì."
"Vậy làm phiền bác sĩ."
Sau khi rời khỏi văn phòng bác sĩ, Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, cố gắng đè sự nôn nóng trong lòng xuống.
Lục Triều Dương ôm cô, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cô: "Kết quả sẽ có nhanh thôi, em đừng lo lắng."
Đường Ngọc Sở dựa vào lòng anh, trong lời nói đột nhiên có một chút mệt mỏi: "Anh nói xem trên thế giới này thật sự có người không lương tâm như vậy sao?"
Mấy năm nay, một mình cô đấu với hai mẹ con Cố Ngọc Lam đã chịu rất nhiều cực khổ.
Nhưng cô vẫn luôn không chịu thua, giống như nữ chiến sĩ vậy, liều mạng đánh trả không biết mệt.
Nhưng việc này liên quan đến việc Đường Tùng xảy ra chuyện, cô lại cảm thấy lòng người thật đáng sợ.
Lục Triều Dương biết cô nghĩ gì trong lòng, đau lòng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Có, nhưng những người này sẽ không có kết cục tốt. Em còn có anh!"
Đường Ngọc Sở gật đầu.
Cô còn có anh! Cũng chỉ có anh ở bên cạnh thì cô mới có thể cảm thấy yên tâm.
Lúc giữa trưa bác sĩ kiểm tra lọ thuốc vẫn chưa đưa kết quả tới, Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ lại dẫn đầu tới.
Đường Ngọc Sở nhìn hai người thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cô nhìn về phía Tiêu Tiêu tò mò hỏi: "Mấy ngày nay cậu làm gì vậy? Luôn bận rộn."
"Tớ có thể làm gì chứ, đương nhiên là làm chuyện lớn."
Tiêu Tiêu đắc ý giơ cằm xinh đẹp, đôi mắt đẹp chớp chớp lộ vẻ gian xảo.
Đường Ngọc Sở cực kỳ nghi ngờ nhìn cô ấy: "Cậu vừa về nước không có việc làm, có thể làm chuyện lớn gì chứ?"
"Hì hì, đây là bí mật, tạm thời không thể nói cho các cậu, khi nào tới thời điểm đó sẽ nói với các cậu."
Tiêu Tiêu cười nghịch ngợm, tầm mắt chuyển về phía phòng bệnh, chỉ Đường Tùng nói: "Thế nào rồi?"
"Vẫn phải ở trong phòng bệnh nặng quan sát hai ngày."
"Cậu cũng đừng quá lo lắng, chú Đường nhất định sẽ tỉnh lại."
Tiêu Tiêu vỗ vai Đường Ngọc Sở an ủi nói.
Đường Ngọc Sở gật đầu, đáy lòng lại có chút không chắc.
Ngay cả bác sĩ cũng không biết khi nào ba cô mới có thể tỉnh lại, ai biết cuối cùng sẽ thế nào.
"Tiêu Tiêu nói là cậu cũng đừng ủ rũ nữa."
Tống An Kỳ cũng an ủi một chút, nhưng rõ ràng hiệu quả cũng không lớn.
Ba cô gái trò chuyện một lát, Lục Triều Dương đúng lúc từ bên ngoài trở về, anh nhìn thấy Tống An Kỳ và Tiêu Tiêu ở đó thì gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Tống An Kỳ nhanh chóng đáp lại, Tiêu Tiêu lại quan sát Lục Triều Dương từ trên xuống dưới.
Quý cô đại tiểu thư này không giống với người khác, ánh mắt nhìn đàn ông vô cùng bắt bẻ, đàn ông trên đời này có thể được cô nàng thưởng thức thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa Đường Ngọc Sở là bạn tốt của cô, ánh mắt lập tức càng bắt bẻ.
Còn Lục Triều Dương là nhân vật cấp bậc đế vương đi đến đâu cũng được mọi người chú ý, có lẽ đây là lần đầu tiên bị người khác dùng ánh mắt đánh giá, tuy rằng anh cảm thấy kỳ lạ, cho nên lông mày không nhịn được khẽ nhíu lại, nhưng anh cũng không hề quá khó chịu , mặc kệ Tiêu Tiêu ngắm nghía.
Sau một lúc lâu, anh mới đưa tay ra nói với Tiêu Tiêu: "Cô Ứng, thường xuyên nghe vợ tôi nhắc tới cô, lần đầu gặp mặt, Lục Triều Dương!"
"Ứng Tiêu Tiêu!"
Tiêu Tiêu cũng đưa tay ra lễ phép đáp lại, hai người vừa chạm tay nhau rồi tách ra.
Lục Triều Dương mím môi, nhàn nhạt nói: "Cô Ứng quan sát tôi lâu như vậy, không biết có gì muốn nói?"
"Không dám. Nhưng anh Lục đúng là như trong lời đồn, tác phong ưu nhã, vô cùng hấp dẫn."
Tiêu Tiêu hài lòng gật đầu, từ những quan sát vừa rồi, cho dù giá trị nhan sắc của Lục Triều Dương hay là khí thế của anh, thậm chí dáng người anh cũng đạt điểm số khá cao.
Người đàn ông như vậy có thể xứng với Đường Ngọc Sở.
Nhưng vẫn chưa đủ!
"So với Vô Miện Chi Hậu tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội