“Bà thông gia, lời này có thật không ? Đường Tùng sao có thể đem cổ phần cho Ngọc Lam dễ dàng như vậy?”
Tần Thúy Kiều hơi hoài nghi nhìn Triệu Uyển Nhan, dường như đang nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của bà.
Cố Ngọc Lam vội vàng lấy cớ nói: “Mẹ, lời này đương nhiên là thật, trước kia ba con đã cam đoan với con, chỉ cần con và Hằng Phúc kết hôn, sẽ cho con hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường thị. Mặc dù ít hơn so với Đường Ngọc Sở, nhưng con cũng coi như là người thừa kế của tập đoàn Đường thị, hơn nữa mấy năm qua tâm tư Đường Ngọc Sở không có ở đó, công ty sớm muộn cũng là của con. Đến lúc đó, quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Bùi càng thân thiết hơn một bước, mà lỡ như công ty lại gặp chuyện, đôi bên cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, mọi người thấy thế nào?”
Cố Ngọc Lam ngược lại rất thông minh, làm việc biết giữ cho mình một đường lui.
Đường Tùng đột nhiên ngã xuống, quả thực là rất kỳ lạ, nếu như cô lập tức nói tập đoàn Đường thị đều là của cô, như vậy nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi.
Nhưng nếu như nói hai mươi phần trăm cổ phần là của hồi môn, người nhà họ Bùi, tuyệt đối không còn lời nào để nói.
Mà sự thật cũng là như vậy, lúc Cố Ngọc Lam nói xong lời này, vẻ mặt Tần Thúy Kiều lập tức trở nên ôn hòa không ít: “Nếu là như vậy, vậy tôi trái lại không có ý kiến, nhưng vẫn phải xem quyết định của Hằng Phúc.”
Vừa nói, mấy người đều chuyển tầm mắt sang Bùi Hằng Phúc.
Bùi Hằng Phúc đối với chuyện này hiển nhiên cũng hơi bất ngờ, nhưng lại không trả lời ngay.
Ở trong lòng anh ta, vẫn luôn có ý nghĩ khác với Đường Ngọc Sở.
Anh ta không cam tâm để cô trở thành người đàn bà của kẻ khác, cho nên thay đổi biện pháp muốn cô trở lại.
Trước đó bởi vì chuyện của công ty không phân thân ra được, nhưng bây giờ vất vả lắm mới có thời gian, Cố Ngọc Lam lại nhắc đến kết hôn.
Trong lòng Bùi Hằng Phúc hơi không muốn, nhưng bụng Cố Ngọc Lam càng ngày càng lớn, nếu anh ta không đồng ý, dường như cũng không tốt.
Suy nghĩ một chút, anh ta chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy thì kết hôn, dù sao đều là chuyện sớm muộn, chuyện hôn lễ, cứ giao cho mẹ làm đi, ngày không cần quá vội, Bùi Hằng Phúc con kết hôn, đương nhiên muốn nở mày nở mặt.”
Còn về Đường Ngọc Sở... Chờ Tô Nhã An trở về nước nhậm chức, anh ta sẽ có cơ hội chinh phục cô!
…
Sau ba ngày Đường Tùng ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cuối cùng chuyển tới phòng bệnh bình thường, chỉ là người ông, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại như thường.
Mà nguyên nhân dẫn đến Đường Tùng đổ bệnh, vào ngày thứ hai, bác sĩ đã tới báo tình hình cụ thể.
“Tổng giám đốc Lục, chai nước thuốc lúc trước ngài cầm tới, đã kiểm tra xong. Dựa theo phân tích của chúng tôi, phát hiện, trong nước thuốc này, có chứa một thành phần có hại, đối với não bộ thần kinh của người sẽ tạo ra kích thích vô cùng nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện dấu hiệu tương tự với trúng gió. Hơn nữa sau khi dùng, sẽ rơi vào hôn mê thời gian dài. Loại nước thuốc này, dù ở trong nước, hay là nước ngoài đều không cho phép đưa ra thị trường, bởi vì nó là thuốc độc đối với cơ thể con người.”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm túc nhìn Lục Triều Dương, có ý tốt nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lục, xuất hiện loại thuốc này, là phạm pháp, ngài Đường chính là bị thuốc này hãm hại. Cho nên, nếu như ngài có manh mối gì khác, xin báo cảnh sát. Nếu như thuốc này xuất hiện trên thị trường, vậy đối với rất nhiều người mà nói, đều là tai họa. Thân là bác sĩ, thật sự không muốn thấy chuyện này xảy ra.”
Chuyện như Đường Ngọc Sở đoán, Đường Tùng ngã xuống, quả nhiên có liên quan đến nước thuốc kia.
Vừa nghĩ tới Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam lại thật sự hạ độc thủ như vậy, cả người Đường Ngọc Sở lạnh như băng.
Những năm qua, người đàn bà ở bên cạnh ba cô, đến cuối cùng ác độc như thế nào!
“Chuyện này, có nên báo cảnh sát không! Hai mẹ con kia, đã mưu tính hại người rồi!”
Đường Ngọc Sở thăm dò Lục Triều Dương, chán ghét trong lòng đối với cố Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan, dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
Sắc mặt Lục Triều Dương lạnh lùng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nên có, lắc đầu nói: “Chuyện này dây