Bỏ nước lên trên bàn, Tống An Kỳ vừa xoa xoa cái trán bị thương của mình, vừa đi đến bên cạnh Đường Ngọc Sở
“Chủ tịch Thẩm nói thế nào?” Tống An Kỳ hỏi.
Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn cô, trong mắt nổi lên một tia hứng thú: “An Kỳ , cậu cứ quan tâm Tư Dục phải nói cái gì sao?”
“A?” Tống An Kỳ buồn cười nhìn cô, “Tớ quan tâm anh ta làm gì thế nào Lại Tiểu Lan? Tớ là quan tâm cậu, muốn hỏi một chút Chủ tịch Thẩm xử lý như thế nào thôi.”
“Vậy sao?” Đuôi lông mày giơ lên, Đường Ngọc Sở cười cười, cũng không làm khó cô, lời nói chuyển qua đề tài khác: “Bãi chức Phó Giám đốc của Lại Tiểu Lan.”
Thấy cô không tiếp tục truy hỏi chuyện liên quan tới Thẩm Tư Dục , Tống An Kỳ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghe được Lại Tiểu Lan bị mất chức, trong nháy mắt kích động.
“Thật à? Thật là bãi chức của Lại Tiểu Lan ư?”
“Đương nhiên là thật.” Thấy cô kích động như vậy, Đường Ngọc Sở rất buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lần này, xem cô ta còn phách lối thế nào!”
Chỉ cần nghĩ đến trước đó Lại Tiểu Lan ỷ vào cô ta là Phó giám đốc, khi dễ Sở Sở không ít, Tống An Kỳ giận không chỗ phát tiết.
Nhưng, bây giờ cuối cùng hả giận.
“Tớ còn có một tin tốt nói cho cậu đây.”
“Tin tốt gì?”
Tống An Kỳ buồn bực nhìn Đường Ngọc Sở.
“Bãi chức Phó Gíam đốc của Lại Tiểu Lan, và cậu là người nhận vị trí này.”
Tống An Kỳ choáng tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đường Ngọc Sở nhíu mày, đưa tay quơ quơ trước mắt cô: “An Kỳ, cậu đang cao hứng mà choáng váng sao?”
Đột nhiên: “A!” Tống An Kỳ bỗng hét lên một tiếng, cô kích động bắt lấy tay Đường Ngọc Sở: “Sở Sở, tớ vậy mà làm tới Phó giám đốc, thật đáng kinh ngạc!”
Khóe mắt hơi co giật, Đường Ngọc Sở rút tay mình ra, tức giận nhìn nhìn cô một chút: “Nhìn cậu chút tiền đồ này, một Phó Gíam đốc mà kích động như vậy, sau này nếu làm tới giám đốc kia chắc là điên mất.”
“Cậu không hiểu, Sở Sở. Tớ vẫn cho là đời mình cũng chỉ có thể làm ký giả nho nhỏ, chưa từng dám vọng tưởng làm cái gì mà Phó Gíam đốc, Giám đốc v..v. Bởi vì tớ cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ không đến phiên mình.”
Tống An Kỳ vẫn cười khúc khích, có thể nói ra những lời này làm Đường Ngọc Sở hơi chua xót.
“Đồ ngốc, cậu ưu tú như vậy, là vàng cũng sẽ phát sáng.” Đường Ngọc Sở đau lòng sờ lên đầu của cô.
Tống An Kỳ cười ngốc nghếch: “Đúng vậy a, là vàng cũng sẽ phát sáng.”
Đường Ngọc Sở ôn nhu cười cười, không nói gì nữa.
......
Bên này, Thẩm Tư Dục gọi điện cho chị dâu, lại lập tức gọi cho anh họ.
“Nói”.
Rất sắc bén, ngắn gọn, vô cùng phù hợp khí chất anh họ của anh ta.
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.” Trong giọng nói của Thẩm Tư Dục mang theo một tia cẩn thận từng li từng tí.
Bên kia một khoảng yên lặng, không một âm thanh nào, vô hình hơi ức chế khiếp người.
Thẩm Tư Dục phải nuốt nước miếng, mới chậm rãi mở miệng: “Anh, chị dâu hôm nay xảy ra chút chuyện ......”
“Hả?” Chỉ nói một chữ lộ ra từng tia từng tia sắc lạnh.
Lưng Thẩm Tư Dục phát lạnh, đột nhiên, anh ta manh động nghĩ hay là đặt điện thoại xuống.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như mình bây giờ không chủ động nói cho anh ấy biết, hậu quả khẳng định sẽ rất thảm rất khủng khiếp.
Dù sao đưa đầu ra rụt đầu vào đều là một đao, thế thì không bằng thống khoái một chút.
Thế là, anh ta cắn răng, kể lại chân tường chuyện mập mờ kia cho người đàn ông đầu dây bên kia.
Lại là một khoảng yên lặng, mặt Thẩm Tư Dục ủ rũ, lần này mình tuyệt đối khó thoát tội.
Thật lâu sau, một giọng trầm thấp băng lãnh vang lên.
“Nam Phi có cái hạng mục......”
Anh lời còn chưa nói hết, Thẩm Tư Dục phải lập tức nhận lấy: “Anh à, địa điểm xa như vậy không thích hợp nh đi, anh vẫn là ở bên cạnh chị dâu, em thay anh đi.”
Vừa nói xong, Thẩm Tư Dục lập tức rất muốn khóc.
“Ưm. Nhớ sau này viết phần