“Thanh Phi Truyền” đã chính thức công bố rồi.
Nam chính là Ngôn Húc, nữ chính là Ninh Huyên Huyên.
Đây vốn là chuyện đã biết rồi, nhưng mà…
Đường Ngọc Sở nhíu mày, ánh mắt của cô dán chặt vào cái tên của nữ hai trên màn hình…
Cố Ngọc Lam!
Nhà đầu tư và chế tác phim này điên rồi à, không ngờ lại để cho Cố Ngọc Lam đóng vai quan trọng như thế.
Cô nhớ đến hôm ấy gặp Ninh Huyên Huyên và Bùi Hằng Phúc trong tiệm canh cá, nghĩ thôi cũng biết được lý do Cố Ngọc Lam được đóng vai nữ hai rồi.
Nhìn thấy tấm poster của Cố Ngọc Lam trên màn hình, ánh mắt Đường Ngọc Sở lộ ra vẻ mỉa mai, người phụ nữ này cũng ích kỷ thật, vì lợi ích của mình mà đến chồng chưa cưới cũng có thể lợi dụng, đúng là không có gì là không dùng đến!
Cô cầm ly nước bên cạnh đưa lên môi, không nhìn tấm hình của Cố Ngọc Lam nữa, nụ cười lạnh nở rộ trên khóe môi cô: “Cố Ngọc Lam, cô ráng sức bò lên cao, bò càng cao thì té sẽ càng đau mà thôi!”
Bầu không khí trong phòng ăn rất tĩnh lặng và dịu dàng, dưới ánh đèn cam nhàn nhạt, khiến cho những món ăn trên bàn trông càng có vẻ ngon lành hơn.
Cô gắp một miếng cá cho vào miệng, Đường Ngọc Sở cắn mạnh đôi đũa, cô nhìn người đàn ông ở phía đối diện, ánh mắt có vẻ chần chừ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông ấy ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Đường Ngọc Sở đặt đũa xuống, cô nghiêm túc đan tay vào nhau rồi đặt trên mặt bàn, giả vờ ngoan ngõa: “Ngày mai sẽ phải đi làm rồi.”
Cô thấy đôi lông mày của anh gần như nhíu lại, bèn vội vã bổ sung thêm một câu: “Vết thương của em đã khỏi hẳn rồi.”
Nghe thấy câu nói bổ sung của câu, anh nhướn mày lên: “Em sợ anh sẽ không cho em đi làm sao?”
“Cũng không phải thế.” Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Em chỉ sợ anh lo mà thôi.”
Nghe thấy thế, Lục Triều Dương mỉm cười, anh gật đầu: “Đúng là anh không yên tâm thật.”
Không yên tâm thật đó à?! Đường Ngọc Sở mím môi, cô chớp chớp mắt, nụ cười lấy lòng nở trên gương mặt: “Công ty có Tử Dục mà, em sẽ không bị làm sao đâu.”
“Tử Dục?” Lục Triều Dương nhướn mày: “Bây giờ cậu ta đang ở Nam Phi.”
“Nam Phi?!” Đường Ngọc Sở kinh ngạc thốt lên: “Sao anh ấy lại chạy đến Nam Phi thế?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt cô.
Đường Ngọc Sở nhíu mày, thử hỏi dò: “Sẽ không phải vì em đâu chứ?”
Lục Triều Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh cười cười rồi nói: “Muốn đi làm thì đi làm, không cần phải để ý đến suy nghĩ của anh.”
Bỗng dưng anh lại nói thế, Đường Ngọc Sở còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cô hỏi dò: “…Anh chịu cho em đi…đi làm hả?”
Lục Triều Dương cười: “Anh cũng đâu có không đồng ý.”
Nói thế cũng đúng! Đường Ngọc Sở nhướn mày: “Thế em đi làm đấy.”
“Ừ.”
Anh nhẹ nhàng đáp lại cô, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Phòng ăn lại trở nên yên tĩnh, nhưng chẳng mấy chốc sau giọng nói của cô lại vang lên.
“Triều Dương, anh điều Tử Dục qua tận Nam Phi, làm thế có phải ác quá hay không?”
“Em bị phỏng là vì Lại Tiểu Lan, không liên quan đến Tử Dục.”
“Tử Dục là em họ của anh kia mà, Nam Phi là nơi nào kia chứ, sao anh lại nhẫn tâm để cậu ấy sang đó vậy?”
Tiếng càm ràm của cô văng vẳng mãi bên tai, Lục Triều Dương làm như chưa từng nghe thấy gì, anh chỉ thong thả ăn hết canh trong chén.
Anh lấy tờ khăn giấy ướt ở bên cạnh lau miệng, đến bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Đường Ngọc Sở vẫn còn đang lải nhải kia.
Ánh đèn vỡ vụn thành từng ngôi sao nhỏ trong ánh mắt của anh, khóe môi mỏng của anh cong cong, anh nói năng từ tốn: “Cậu ta không đi thì anh đi.”
Một câu nói của anh đã khiến Đường Ngọc Sở câm lặng ngay tức khắc.
Vốn dĩ cô còn định nói giúp Tử Dục, bây giờ lại đổi giọng: “Thực ra Tử Dục vẫn còn trẻ, đi rèn luyện thêm