Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ bằng kính tiến vào trong phòng, nhảy nhót trên sàn nhà.
Cắn một miếng trứng vừa được rán xong, Đường Ngọc Sở ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Ánh mặt trời sau lưng anh khiến dáng người của anh trở nên cao và thẳng, ngũ quan càng thêm tuấn tú.
Anh vừa uống sữa vừa nhìn tờ báo bên cạnh tay, vẻ mặt rất tập trung và nghiêm túc.
“Lúc ăn cơm phải nghiêm túc, không được một dạ hai lòng, cẩn thận không tiêu hóa được.”
Đường Ngọc Sở bất mãn lẩm bẩm, người đàn ông ngồi đối diện nghe thấy, mí mắt hơi nhếch lên, mỉm cười, ánh mắt rơi lên người cô.
“Đây là mẹ em nói.” Đường Ngọc Sở bổ sung thêm một câu, nhắc đến người lớn luôn có uy tín nhất định.
Lục Triều Dương gấp tờ báo lại, đặt sang một bên, sau đó khẽ nói: “Đã là lời mẹ nói, sao anh có thể không nghe lời được chứ?”
Đường Ngọc Sở nheo mắt lại: “Anh đang giễu cợt em sao?”
“Không dám.” Khóe miệng Lục Triều Dương cong lên, đôi mắt đen và sâu tràn đầy ánh sáng.
Đường Ngọc Sở tức giận liếc nhìn anh, gắp một miếng trứng rán đặt vào đĩa của anh: “Trứng này rán vừa tới, rất ngon, anh thử đi.”
Rủ mắt nhìn xuống miếng trứng rán vàng ruộm trên đĩa, anh ngước mắt lên nhìn cô, chỉ thấy cô đang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.
Vì vậy, anh cầm đũa lên, gắp miếng trứng cắn một miếng.
“Thế nào?” Cô háo hức hỏi.
Anh cẩn thận thưởng thức, rất lâu sau dưới ánh mắt chờ mong của cô anh mới nói ra một câu: “Rất ngon.”
Niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô cười híp cả mắt, không khỏi đắc ý nói: “Cái này là em rán đó.”
Lục Triều Dương mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Em đúng là một người vợ tốt.” Đường Ngọc Sở cười nói.
“Ừ, em là một người vợ tốt.”
Nhận được sự khẳng định của anh còn vui hơn cả trúng thưởng.
Cô vô cùng vui vẻ, một hơi uống hết cốc sữa.
“Chậm thôi.” Lục Triều Dương cưng chiều lại mang theo sự bất lực nhìn cô.
Đây chính là buổi sáng thuộc về hai người bọn họ, tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
…..
Đường Ngọc Sở vừa đi vào bộ phận truyền thông, ghế còn chưa ngồi ấm, đã bị thông báo giám đốc tìm có việc tìm cô.
Lúc đó, cô cau mày, Tô Nhã An lại muốn chỉnh cái gì nữa đây.
“Sở Sở, cậu cẩn thận một chút. Lần trước cô ta không sa thải được cậu, chắc chắn không cam lòng, bây giờ nói không chừng bây giờ lại nghĩ ra chiêu gì đó để đối phó với cậu.” Tống An Kỳ lo lắng dặn dò.
Đường Ngọc Sở mỉm cười trấn an cô: “Yên tâm đi, tớ sẽ tùy cơ ứng biến.”
Sau đó, cô quay người, thu lại nụ cười bên khóe miệng, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Có người thật sự không đi vào đường tối sẽ không chết tâm.
Văn phòng của giám đốc..
Đường Ngọc Sở đứng trước bàn làm việc, ở trước mặt cô, tổng Tô tổng kêu cô lên đang không coi ai ra gì, nghiêm túc xem tài liệu.
Từ lúc cô đi lên đến bây giờ, Tô Nhã An chưa từng ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như cô không tồn tại.
Giống như đang phân cao thấp, Tô Nhã An không ngẩng đầu lên nhìn cô, vậy cô cũng sẽ không chủ động lên tiếng.
Nhưng xem ra, cô ta gọi cô lên, dùng cách thức này để làm nhục cô.
Đường Ngọc Sở cắn chặt môi, lạnh lùng nhìn Tô Nhã An vẫn đang nghiêm túc xem tài liệu, sau đó, cô quay người đi về phía cửa.
“Đứng lại!”
Đúng lúc cô đưa tay lên muốn mở cửa, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Trên khóe miệng lộ ra một nụ cười chế giễu, Đường Ngọc Sở thu tay lại, quay người lại, đối diện với khuôn mặt u ám của Tô Nhã An.
“Tôi cho cô đi rồi sao?” Tô Nhã An lạnh lùng lên tiếng.
Đường Ngọc Sở cười khẩy: “Tô tổng, tôi rất bận, có chuyện gì thì nói luôn đi, không cần làm những chuyện này.”
Bị cô nhìn thấu âm mưu của mình, trong mắt Tô Nhã An lóe lên một tia ảm đạm, cô ta hung hăng trừng mắt với cô, sau đó lấy một tập tài liệu bên cạnh ném mạnh lên mặt bàn.
“ muốn tổ chức một buổi họp báo, cô đi phỏng vấn.”
Tô Nhã An giao công việc một cách đơn giản và