“... Nóng quá...nóng quá...”
Đường Ngọc Sở cảm thấy mình như đang bị đun trên bếp, rất nóng rất khó chịu.
Nhìn con người đang vặn vẹo trên giường, hai mắt Lâm Thành đỏ lên, nếu như không phải là trong phòng còn có người, anh ta đã lao đến từ lâu rồi.
Tô Nhã An nhìn bộ dạng dâm ô mất kiên nhẫn của Lâm Thành, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, người đàn ông này không biết đã xơi bao nhiêu nữ minh tinh ở trong giới giải trí, thật là dơ bẩn đến khiến người ta buồn nôn.
Nhưng mà cũng chính một người đàn ông như vậy, mới có thể khiến Đường Ngọc Sở thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Nghĩ đến sáng ngày mai Đường Ngọc Sở tỉnh lại sẽ phát hiện mình bị Lâm Thành làm nhục rồi, trong lòng Tô Nhã An liền sung sướng.
“Đạo diễn Lâm, đêm còn dài, tiếp theo đây giao cho anh đó.” Tô Nhã An mỉm cười một cái với Lâm Thành, nhưng anh ta căn bản không có nhìn cô ta, đôi mắt cứ mãi nhìn chăm chăm vào người trên giường.
Tô Nhã An cũng không để bụng, tiếp đó nói: “Đạo diễn Lâm, người đã có được rồi, vậy chuyện chúng ta hợp tác cũng đừng có quên đó.”
“Tôi biết rồi, cô mau đi đi.” Lâm Thành mất kiên nhẫn mà xua tay với cô ta.
Ánh mắt Tô Nhã An khẽ trở nên sắc bén, cuối cùng nhìn Đường Ngọc Sở ở trên giường một cái, sau đó quay người đi thẳng ra ngoài.
Đường Ngọc Sở, đừng trách tôi, đây là kết cục do cô tự tìm lấy.
Đi ra ngoài, ở cửa gặp phải Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam.
“Chị họ, sao rồi?” Thần sắc Cố Ngọc Lam rất sốt sắng.
“Đạo diễn Lâm và Đường Ngọc Sở đều ở bên trong.” Tô Nhã An đóng cửa lại, sau đó nhìn Bùi Hằng Phúc: “Hằng Phúc, phóng viên sáng mai đều đã sắp xếp xong chưa?”
Đôi mắt Bùi Hằng Phúc nhìn thẳng vào cánh cửa bị đóng lại đó, đến nỗi không có nghe thấy câu hỏi của chị họ mình.
Tô Nhã An cau mày, lên tiếng quát: “Hằng Phúc, em nhìn gì vậy?”
Lần này Bùi Hằng Phúc nghe thấy rồi, anh ta vội vàng thu tầm mắt lại, nhìn sang Tô Nhã An: “Chị họ, sao thế?”
“Chị hỏi là phóng viên sáng mai đã sắp xếp xong chưa?” Tô Nhã An không vui mà lặp lại lần nữa.
“Sắp xếp xong rồi.” Bùi Hằng Phúc đáp, tầm mắt lại bất giác nhìn về phía cánh cửa đó.
Tô Nhã An cong lên một ý cười mỉa mai: “Sao? Em còn thích Đường Ngọc Sở à? không muốn để cô ta bị người khác đụng sao?”
Cố Ngọc Lam vừa nghe thấy lời này thì liền sốt sắng: “Chị họ, chị đừng nói bậy, người mà Hằng Phúc yêu từ đầu đến cuối đều là em, từ trước đến giờ không có yêu Đường Ngọc Sở.”
Nói đến đây, cô ta ngước mắt nhìn Bùi Hằng Phúc: “Đúng không, Hằng Phúc.”
Bùi Hằng Phúc không có trả lời cô ta, mà nắm lấy tay cô ta, nói với Tô Nhã An: “Chị họ, chúng ta về đi.”
Nói xong, anh ta liền đưa Cố Ngọc Lam rời khỏi, còn Tô Nhã An thì nhìn sâu vào bóng lưng anh ta một hồi, mới nhấc chân rời đi.
Sau khi bọn họ đều rời đi hết, cửa phòng bên cạnh mở ra, một bóng ảnh cao lớn đi ra ngoài.
Anh ta đi đến cửa phòng mà Đường Ngọc Sở đang ở, vươn tay nhấn chuông cửa.
Một lần, không có ai mở.
Hai lần, vẫn không có ai mở.
Nhưng anh ta hoàn toàn không từ bỏ, một lần lại một lần mà ấn chuông.
“Là ai vậy? Có bệnh sao?” Cuối cùng cửa cũng mở ra rồi, Lâm thành mặc áo choàng tắm đi ra.
Còn chưa kịp nhìn rõ người ấn chuông là ai, thì một cú đấm nặng nề đã rơi vào trên bờ má của anh ta, lập tức khiến cả người lui lại tông vào cửa.
Lâm Thành còn chưa được hồi thần lại, thì lại là một trận đánh đấm tới tấp, anh ta hoàn toàn không có sức chống trả, cuối cùng chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất như bùn nhão.
Nhìn thấy Lâm Thành đã sấp mặt, người đàn ông nhanh bước đi vào trong phòng, khi nhìn thấy người phụ nữ trên giường, đôi con ngươi đen lập tức dấy lên lửa giận.
Quần áo trên người cô vẫn còn hoàn chỉnh, xem ra Lâm Thành vẫn chưa có sờ cái bàn tay dơ bẩn đó lên người cô.
Ánh mắt chợt trầm xuống, anh ta quay người đi vào phòng tắm, lúc ra ngoài trên tay đã có thêm một cái áo choàng tắm.
Anh đi tới, quấn áo choàng tắm lên người cô, sau đó khom lưng bế cô lên.
Đường Ngọc Sở ý thức hỗn độn cảm thấy cả người mình đều lơ lửng trên không, tiếp đó một mùi