Đầu ngón tay cô khẽ run, từ từ cong lại, Tống An Kỳ chua xót, hai mắt phiếm hồng, cô ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú khắc sâu ở trong đầu, ấp úng hỏi: "Lạc Cửu Tiêu, rõ ràng là anh, vì sao anh không chịu nhận ra em?"
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống.
Cô khóc.
Hướng Tranh chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, anh ta cụp mắt xuống giấu đi sự đau lòng trong đáy mắt.
"Tôi xin lỗi."
Một câu lạnh lẽo rơi xuống, anh ta quay lưng lại không nhìn cô nữa.
Ninh Huyên Huyên nhìn anh ta một cái, ánh mắt giống như đang suy nghĩ, cô ta nhìn về phía Tống An Kỳ, đôi mắt híp lại lộ ra một tia lạnh lẽo: "Tống An Kỳ, là bạn học cũ nên tôi khuyên cô một câu, Hướng Tranh không phải là người cô có thể đến gần, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không khách sáo như vậy."
Ninh Huyên Huyên không thèm nhìn khuôn mặt Tống An Kỳ trắng bệch, cô ta ôm cánh tay Hướng Tranh nghênh ngang mà đi.
Tống An Kỳ đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, tầm mắt dần dần mơ hồ.
...
Sau khi Tống An Kỳ rời đi không lâu thì Thẩm Tử Dục cũng đứng dậy đuổi theo.
Khi anh ta thấy cô đến gần một đôi nam nữ thì đi chậm lại, đứng cách bọn họ một khoảng, thân hình nấp một nơi tối tăm im lặng nhìn bọn họ.
Anh ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Anh ta kết luận: Người đàn ông kia là người Tống An Kỳ quen biết, mà người đàn ông kia lại không thừa nhận, sau đó Tống An Kỳ rất đau lòng.
Anh ta nghe cô gọi thân mật người đàn ông kia là "Anh Cửu Tiêu" thì rất khó chịu.
Vì thế, anh ta kiềm nén sự khó chịu, sau khi hai người đi rời đi thì anh ta mới đi qua.
Anh ta đến gần mới phát hiện cô đang khóc.
Mấy lời định chất vấn cô lại mắc nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
Anh ta nhìn cô một lúc lâu, thấy cô vẫn khóc không ngừng thì bất đắc dĩ thở dài: "Người đã đi rồi, cô khóc cho ai xem đây?"
Mấy lời này giống như bật lửa đốt pháo hoa, lập tức bùng nổ.
Tống An Kỳ nổi giận.
Cô tức giận quát Thẩm Tử Dục: "Liên quan gì đến nhà anh, anh quan tâm tôi khóc cho ai xem làm gì, dù sao cũng không phải khóc cho anh xem."
Thẩm Tử Dục ngây người, sau đó lạnh mặt, cho dù anh ta thích cô nhưng thái độ của cô đối xử với mình như vậy thì lòng tự trọng vẫn chịu tổn thương.
"Tống An Kỳ, cô cho rằng tôi thích quan tâm cô, nếu..." Không phải tôi thích cô, tôi mới không thèm liếc mắt cô một cái.
Lời này anh ta không nói ra, bởi vì anh ta biết mình nói ra thì cô cũng không quan tâm.
Anh ta cười tự giễu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Cô khóc đứt quãng từ phía sau truyền vào tai, giống như cây gậy đập vào lòng anh ta, vô cùng đau đớn.
Anh dừng bước, thấp giọng cười, trong tiếng cười còn mang theo sự tiêu điều, anh ta vẫn không đành lòng với cô.
Anh ta quay lại bên cạnh cô, khuôn mặt vốn tinh xảo đã vô cùng nhếch nhác.
Trong lòng anh ta đau nhói, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Mà hai mắt cô đẫm nước mắt nhìn anh: "Anh quay lại làm gì?"
Bởi vì cô khóc quá nhiều nên giọng nói khàn khàn, nhưng giọng điệu vẫn không khách sáo.
Thẩm Tử Dục giật khóe mắt, động tác trên tay càng dịu dàng: "Không nỡ bỏ lại cô chứ sao."
Một câu "Không nỡ bỏ lại cô chứ sao" hờ hững, nhưn lại chứa đầy sự cưng chiều.
Trái tim đập thình thịch, Tống An Kỳ hít mũi, ra vẻ khinh thường nói: "Anh không cần làm như vậy, vô dụng thôi."
Động tác của anh ta dừng lại, nhìn vào hai mắt đầy nước mắt của cô, do dự hỏi: "Cô thích anh ta?"
Anh ta? Tống An Kỳ sửng sốt, sau đó mới biết được 'Anh ta' là ai.
Cô kéo tay anh đang lau nước mắt cho mình xuống: "Đúng, tôi thích anh ấy."
Thẩm Tử Dục híp mắt lại, tiếp tục hỏi: "Cho nên