Hôm sau, Đường Ngọc Sở tỉnh dậy, ăn sáng xong thì đến thẳng bệnh viện của Đường Tùng ở.
Đường Tùng vẫn hôn mê bất tỉnh, ý bên Mỹ là, hy vọng có thể đưa Đường Tùng sang Mỹ, như thế bọn họ mới có thể nghiên cứu chữa trị.
Khi Lục Triều Dương nói ý bên phía Mỹ với Đường Ngọc Sở, cô trầm mặc rất lâu mới mở miệng: “Nếu như bọn họ có thể bảo đảm chữa khỏi cho ba em, đưa sang Mỹ em có thể chấp nhận, ngược lại, nếu như có xem ba em là đối tượng nghiên cứu, vậy em từ chối. Em thà để ba duy trì ở trạng thái như thế này, cũng không muốn ông phải chịu khổ.”
Cho dù trước đây cô hận ba cô nhiều như thế nào, nhưng máu mủ tình thâm không phải thứ có thể tùy tiện vứt bỏ.
“Anh tôn trọng suy nghĩ của em.” Lục Triều Dương biết rõ mối lo ngại của cô, cho nên cũng không có khuyên cô.
Hôm nay cô đến bệnh viện, cũng chính là muốn thương lượng với bác sĩ chữa trị chính cụ thể nên làm thế nào, mới tốt hơn cho Đường Tùng.
Đến bệnh viện, Đường Tùng mới phát hiện Triệu Uyển Nhan cũng ở đó, đồng thời cũng thấy may mắn cô không kêu Lục Triều Dương đi cùng cô.
“Thật là hiếm thấy, tôi còn tưởng có người quên mất mình còn có chồng chứ.”
Vừa nhìn thấy Triệu Uyển Nhan, Đường Ngọc Sở giống như cả người bị châm đau, ngay cả lời nói cũng đều là sự mỉa mai.
Triệu Uyển Nhan nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, cất giọng biện hộ cho mình: “Ba cô ngã xuống rồi, nhưng công ty còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tôi không đi xử lý thì ai xử lý.”
“Ha!” Đường Ngọc Sở cười lạnh một tiếng: “Hy vọng có người không phải nhân cơ hội chiếm lấy Đường Thị.”
“Đường Ngọc Sở, đây chính là thái độ của cô khi nói chuyện với người lớn à?”
Triệu Uyển Nhan thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn bà ta, không tiếp theo quấn lấy bà ta nữa, đi thẳng đến giường bệnh.
Trên giường Đường Tông vẫn hôn mê không tỉnh, bác sĩ đang làm kiểm tra cho ông ta.
“Trước mắt, các chỉ số trong cơ thể của ông Đường đều không tồi, chỉ là vẫn không tỉnh lại.” Bác sĩ nói.
“Bác sĩ, chúng tôi định đưa ba tôi sang Mỹ, ông cảm thấy như thế nào.” Đường Ngọc Sở hỏi.
“Cái này...” Bác sĩ trầm tư một lúc, sau đó nói: “Tình trạng này của ông Đường, bên phía bệnh viện của chúng tôi đã lập tổ chuyên gia, trước mắt mà nói cũng bó tay hết cách, nếu như bên phía Mỹ có thể chữa trị được cho ông Đường, chúng tôi đương nhiên kiến nghị mọi người đưa ông ấy sang Mỹ.”
Lời này của bác sĩ cũng nói rất chân thành.
Đường Ngọc Sở nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định: “Vậy thì đưa ba tôi sang Mỹ chữa trị.”
Nếu như như thế đối với ba tôi tốt hơn, vậy thì làm như thế đí.
Lúc này, Triệu Uyển Nhan ở một bên nghe thấy muốn đưa Đường Tùng sang Mỹ điều trị thì lập tức gấp gáp: “Không được, tôi không đồng ý.”
Đường Ngọc Sở quay đầu, lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà cảm thấy bà có quyền không đồng ý sao?”
Lời của cô Triệu Uyển Nhan coi như không nghe, lo lắng nói: “Ba cô tuổi tác đã cao, đã không chịu được sự dày vò như thế. Ở đây điều trị dần dần là được rồi, không cần đưa sang Mỹ gì đó, ngộ nhỡ bệnh tình càng nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?”
Ngộ nhỡ sang Mỹ chữa trị tỉnh lại rồi, vậy những chuyện mà bà ta và Ngọc Lam đã làm không phải sẽ bị lộ rồi sao? Vậy Đường Thị bọn họ đừng mơ nhận được một phân một hào nào.
Bà ta tuyệt đối không thể để loại chuyện này xảy ra được.
Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Sao thế? Sợ rồi sao? Có phải sợ những chuyện mà bà với Cố Ngọc Lam đã làm bị lộ ra không?”
Sắc mặt của Triệu Uyển Nhan lập tức thay đổi: “Cô đang nói linh... tinh gì vậy?”
Giọng nói của bà ta đều đang phát run, cô không biết nói này của Đường Ngọc Sở là nói mò hay là thật sự biết cái gì đó.
“Tôi có phải nói linh tinh hay không, trong lòng bà rõ nhất.” Đường Ngọc Sở lạnh lùng liếc nhìn bà ta, sau đó quay đầu nói bác sĩ: “Chúng tôi sẽ xem lúc nào thích hợp, đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa ba tôi sang Mỹ.”
Bác sĩ gật đầu: “Được, bên này tôi cũng sẽ