Đường Ngọc Sở hơi sửng sốt, sau đó bật cười vui vẻ, thoải mái hào phóng gật đầu: "Vâng, đúng là em muốn anh giúp em."
"Nhưng anh nghe Thanh Chiêu nói em không muốn tìm anh giúp mà." Lục Triều Dương cười như không cười nhìn cô.
Đường Ngọc Sở bĩu môi: "Em nói không tìm anh giúp là chuyện của ông Trần, không phải chuyện bây giờ em muốn anh giúp."
"Ông Trần?"
"Vâng, ông ấy là một cổ đông của Đường thị, hôm nay em và Thanh Chiêu đi thăm hỏi ông ta nhưng bị đóng cửa không tiếp."
Nói đến ông Trần, Đường Ngọc Sở không kìm được thở dài, có chút ủ rũ.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của cô, Lục Triều Dương như có điều suy nghĩ trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Nếu thái độ của ông ta là không ủng hộ ai, vậy chứng tỏ em vẫn còn cơ hội."
"Đúng, em cũng nghĩ như vậy." Đường Ngọc Sở đảo mắt, đôi mắt đẹp ánh lên ánh sáng giảo hoạt: "Biết người biết ta, hợp ý, em nghĩ chắc em có thể nhận được sự ủng hộ của ông Trần."
Lúc nói lời này, cô tinh thần phấn chấn, ánh mắt sáng rực như sao trời, dáng vẻ ủ rũ cúi đầu vừa rồi hoàn toàn biến mất.
"Em nắm chắc như vậy sao?" Lục Triều Dương hoài nghi nhíu mày.
Không phải anh không có lòng tin với cô, mà là lòng người khó đoán, không ai đoán được ông Trần đó có ý đồ gì.
Ông ta là thật không sẵn lòng cuốn vào việc tranh đoạt quyền lợi của Đường thị hay là muốn mượn điểm này để uy hiếp giành được lợi ích lớn hơn?
Những chuyện này đều không chắc chắn, mà suy nghĩ của cô lại đơn thuần, anh lo cô gấp gáp như thế sẽ khiến kẻ địch có cơ hội lợi dụng.
"Thế nào, anh không tin em sao?" Đường Ngọc Sở chống hai tay lên bàn, ung dung nhìn anh.
Lục Triều Dương cười: "Chuyện đời khó dự đoán, chắc chắn sẽ có bất ngờ."
Anh nói bóng nói gió thực ra là anh không tin cô có thể thuận lợi giải quyết mọi chuyện.
Đường Ngọc Sở cũng không buồn: "Em đã sớm biết anh sẽ nghĩ như vậy, nhưng..."
Cô bật cười “ha ha” hai tiếng, đắc ý nói: "Anh cứ đợi tin tốt của em đi."
"Anh rất chờ mong." Lục Triều Dương mỉm cười, sau đó cúi đầu, lướt qua bảng lợi nhuận trong tay, hỏi: "Vậy em muốn anh giúp em cái gì?"
Đề tài này xoay chuyển hơi nhanh khiến Đường Ngọc Sở hơi sửng sốt một chút, cô cắn môi, nhăn nhó nói: "Thật ra em muốn... Muốn anh... muốn anh..."
"Ừm?" Lục Triều Dương ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô do dự, không khỏi bất đắc dĩ cười: "Sở Sở, giữa em và anh có gì cứ nói thẳng, không cần câu nệ như vậy."
Nếu anh đã nói như vậy, vậy...
Cô hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề.
"Em cần Hoàng Đình hợp tác với Đường thị."
Dứt lời, Đường Ngọc Sở khẽ thở ra, nhưng không khí trở nên hoàn toàn tĩnh lặng.
Lục Triều Dương im lặng chăm chú nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
Chà, thật lúng túng, thật ra ban đầu cô định chỉ cần ở cuộc họp cổ đông cô tuyên bố Đường thị sẽ hợp tác với Hoàng Đình thì chắc chắn những cổ đông đó sẽ không nói hai lời mà ủng hộ cô.
Dù Hoàng Đình là công ty môi giới giải trí gia truyền, nhưng bàn thực lực và tài sản đều mạnh hơn Đường thị, nếu hai nhà có thể hợp tác, thì cũng coi như Đường thị đã trèo cao.
Nhưng bây giờ, hình như phản ứng của tổng giám đốc Hoàng Đình- Lục Triều Dương có chút kỳ quái.
Đường Ngọc Sở miễn cưỡng giật giật khóe môi, gượng cười vài tiếng che giấu bất an trong lòng, sau đó thận trọng nói: "Thật ra, em cũng chỉ là nhất thời cao hứng. Hoàng Đình là ông trùm giới giải trí, mà Đường thị lại chẳng liên quan gì đến giải trí, nên chuyện hợp tác này căn bản không thể xảy ra."
Nói xong, cô cúi đầu xuống, thầm mắng bản thân.
Đường Ngọc Sở à, Đường Ngọc Sở, có phải đầu mày bị hỏng rồi hay không, sao lại nghĩ ra cách rách nát này chứ?
"Thật ra... cũng không phải không có khả năng." Lục Triều Dương lên tiếng.
"Hả?" Đường Ngọc Sở ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn anh.
Cô không nghe lầm chứ? Anh vừa nói là cũng không phải không có khả năng, đúng không?
Lục Triều Dương nhìn qua bảng lợi nhuận một