Sau khi phóng viên giải tán không bao lâu, đoạn phỏng vấn này của Đường Ngọc Sở cũng được đăng lên mạng, lại dẫn đến một trận sóng to gió lớn nữa.
Các phóng viên bắt đầu phân tích tỉ mỉ, tìm được ẩn ý sâu bên trong lời nói của cô, cuối cùng đưa ra một kết luận: Cố Ngọc Lam chen chân vào tình cảm của người khác, thanh mai trúc mã Bùi Hằng Phúc lại bội tình bạc nghĩa, mà Đường Ngọc Sở thân làm em gái chẳng những không mang thù, ngược lại còn giải thích thay cho hai người, còn xin cư dân mạng đừng làm tổn thương cô ta nữa.
Lúc này, có rất nhiều cư dân mạng cảm động vì chuyện này, cảm thấy Đường Ngọc Sở quá thiện lương, bị hại đến mức này rồi mà còn bảo vệ cho bọn họ.
Nhưng mà còn có người nói, Đường Ngọc Sở tính toán quá sâu, điều này thể hiện rõ cô ta đang tẩm ngẩm tầm ngầm giết chết voi, nhìn thì như bảo vệ đó, nhưng mà thật ra đang nói với mọi người, cô ấy mới là người bị hại, quá giả tạo.
Nhưng mà mặc kệ là bình luận như thế nào, ý định muốn xoay chuyển tình thế của Bùi Hằng Phúc lúc trước, đã bị phá hủy.
Trận chiến bàn phím mới lại giống như mưa to gió lớn tấn công về phía Cố Ngọc Lam.
Tống An Kỳ vừa lướt Facebook, vừa vui mừng: “Đường Ngọc Sở, lúc trước tớ nhìn lầm cậu rồi, không ngờ cậu lại âm hiểm như thế, lại còn mượn tay đám phóng viên này, yên lặng chơi Cố Ngọc Lam một vố!”
Đường Ngọc Sở vô tội chớp mắt: “Nói gì thế? Tớ chỉ lặp lại nguyên văn lời Cố Ngọc Lam từng nói thôi mà, tớ không có làm gì hết.”
“Bớt đi! Người ngoài không biết, không lẽ tớ không biết sao?”
Tống An Kỳ vỗ mạnh lên người cô, cảm khái nói: “Nhưng mà, thấy cậu giỏi như vậy tớ cũng yên tâm rồi. Nhớ lúc trước, khi cậu yêu đương với cái tên Bùi Hằng Phúc kia, giống hệt như một cô vợ nhỏ nghe lời. Hừ hừ, Bùi Hằng Phúc chắc là có nằm mơ cũng không ngờ rằng, sẽ có ngày cậu cắn ngược lại anh ta!”
Đường Ngọc Sở chỉ cười không nói nữa.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên, Đường Ngọc Sở nhìn thông báo cuộc gọi đến, khóe môi cong lên, nhấn nút nhận cuộc gọi: “A lô...”
“Tôi xem tin tức rồi.”
Giọng nói gợi cảm của Lục Triều Dương từ đầu dây bên kia truyền đến.
Đường Ngọc Sở nhướng mày, cười hỏi: “Thấy thế nào?”
“Nếu cô muốn debut, chắc chắn sẽ là một diễn viên giỏi.”
Lục Triều Dương không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
Đường Ngọc Sở lập tức bật cười: “Tôi xem như anh đang khen tôi.”
“Tôi đang khen cô đấy. Tối nay tôi đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, tan ca tôi đến đón cô.”
“Được!”
Đường Ngọc Sở vui vẻ đồng ý, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Triều Dương.
“Chậc chậc chậc, Đường Ngọc Sở, nhìn cậu cười tươi rói thế kia... Thành thật khai báo, người mới gọi đến là ai?”
Tống An Kỳ bóp cổ Đường Ngọc Sở, hung dữ uy hiếp, tư thế hệt như “cậu mà không nói tớ lập tức bóp chết cậu.”
Đường Ngọc Sở vội vàng thu nụ cười lại, lạnh nhạt nói: “Không ai cả, một... người bạn.”
“Cậu tưởng tớ sẽ tin à?”
Tống An Kỳ khịt mũi khinh thường.
“Được rồi, không phải bạn, nhưng mà tạm thời không thể nói thân phận của anh ấy cho cậu biết được.”
“Lại là câu này, không lẽ anh ta chính là người thần bí giúp cậu xoát bảng đó hả?”
Tống An Kỳ nhướn mày đón.
Đường Ngọc Sở khen ngợi nhìn cô: “Thông minh, có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”
“Cậu nói đó nha! Nếu cậu đổi ý, tớ bóp chết cậu.”
Tống An Kỳ không hỏi nữa, uy hiếp thêm một câu rồi thả cô ra.
Buổi chiều sau khi tan ca, Lục Triều Dương đúng hẹn đến đón Đường