Tập đoàn giải trí Hoàng Đình.
Trong phòng họp lớn, không khí vô cùng căng thẳng, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn lên vị giám đốc bộ phận nào đó đang báo cáo.
Mà người ngồi ở ngay vị trí đầu là Lục Triều Dương lại có chút mất tập trung, nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Tô Lân ngồi cạnh anh thầm đếm trong lòng: 27 lần.
Đây là số lần chủ tịch của anh ta xem đồng hồ từ lúc bắt đầu họp đến bây giờ.
Trước giờ chủ tịch chưa từng dự họp mà... hồn vía lên mây như thế này, dường như anh đang có điều gì khúc mắc nên tâm hồn treo ngược cành cây mất rồi.
Chắc hẳn là đang lo lắng cho phu nhân đây.
Hôm nay Đường Thị mở cuộc họp cổ đông lớn để chọn ra Chủ tịch mới, mà phu nhân chủ tịch lại chính là một trong các ứng cử viên.
Thảo nào chủ tịch lại lo lắng như vậy.
Trong lúc Tô Lân đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên giữa cuộc họp.
Bầu không khí trong phòng rõ ràng đã trở nên càng căng thẳng hơn trong nháy mắt, mọi người người này nhìn người kia, đoán xem ai là kẻ muốn chết đến vậy, trong cuộc họp mà lại không tắt điện thoại.
Lúc này, chỉ thấy Lục Triều Dương rút chiếc điện thoại đang reo không ngừng từ trong túi ra nghe.
Tô Lân lặng lẽ thè lưỡi, vị chủ tịch này hôm nay đúng là khiến người ta choáng váng, không những không tập trung họp, mà còn không cả thèm tắt điện thoại.
Có thể tưởng tượng được những người khác sẽ sốc đến mức nào.
Anh ngẩng đầu nhìn mọi người, quả nhiên ai cũng mang bộ mặt như vừa nhìn thấy quỷ.
Mà chuyện xảy ra tiếp sau đó càng làm mọi người kinh ngạc hơn.
Lục Triều Dương nghe điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạ đầy nôn nóng: “Anh là chồng của Ngọc Sở đúng không, bây giờ cô ấy đang trong bệnh viện...”
Không đợi đối phương nói hết câu, anh lập tức cúp máy, sau đó đứng dậy sải bước ra ngoài, không thèm để mắt đến vẻ mặt sửng sốt của mọi người.
Tô Lân thấy vậy cũng gấp gáp đứng dậy theo, vội vàng nói một câu “Tan họp” rồi đuổi theo anh ra ngoài.
Một chiếc Maybach màu đen lái trên đường quốc lộ đi nhanh đến mức các xe xung quanh phải dạt hết ra.
May mà sắp trưa rồi, nên xe trên đường không nhiều, nếu không thì với tốc độ nên sợ rằng sẽ xảy ra tai nạn mất.
Đằng trước có đèn đỏ.
Tô Lân đang định giảm tốc độ cho xe dừng đèn đỏ thì đúng lúc này từ ghế sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Đi tiếp đi!”
Tô Lân nhướng mày, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ lập tức đạp chân ga cho xe vượt đèn đỏ.
Đi từ Hoàng Đình đến bệnh viện vốn dĩ cần hơn nửa tiếng, nhưng sau khi Tô Lân liên tiếp vượt mấy cái đèn đỏ, thì quãng đường này giảm xuống chỉ còn hơn mười phút.
Vậy là đủ thấy chiếc xe này đi nhanh đến thế nào.
Đường Ngọc Sở chỉ bị thương ở lưng, ngoài ra không có vấn đề nào khác nên vào viện chưa được bao lâu cô đã tỉnh rồi.
Vừa tỉnh lại đã thấy ông Trần ngồi bên cạnh giường.
Ông Trần vừa thấy cô tỉnh dậy liền lập tức đứng lên hỏi han: “Ngọc Sở, cháu tỉnh rồi. Cháu có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Nhìn khuôn mặt đầy sự lo lắng của ông Trần, Đường Ngọc Sở cảm giác như đang nhìn thấy bố mình, cô bất giác cong khóe môi: “Cháu không sao.”
Vừa nói, cô vừa gắng sức ngồi dậy, nhưng việc ngồi lên đã động chạm đến vết thương ở lưng, đau đến mức khiến cô khẽ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa thì ngã ra giường.
Ông Trần thấy vậy sợ hãi đưa tay đỡ lấy cô, ông nôn nóng hỏi: “Khó chịu chỗ nào sao?”
Đường Ngọc Sở cười cười lắc đầu: “Cháu không cẩn thận làm căng vết thương thôi, không sao đâu ạ.”
Ông Trần vẫn không yên tâm: “Để bác đi gọi bác sĩ đến xem sao.”
“Bác Trần, không cần đâu mà...” Cô vừa mở miệng định ngăn ông lại, nhưng không kịp nữa rồi.
Nhìn theo bóng dáng bác Trần dần biến mất ngoài cửa, Đường Ngọc Sở không nhịn được bật cười, lắc đầu bất lực.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng sau trưa sáng chói rực rỡ, bầu trời trong xanh vô cùng, khung cảnh ấy khiến tâm tình của cô trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
Cuối cùng cô cũng giữ được Đường Thị rồi, viên đá lớn đè trên ngực rốt cuộc cũng đã bình an rơi xuống đất.
Đợi đến lúc đưa bố sang Mỹ trị