Chiếc SUV màu đen phi nước đại trên đường cao tốc, hướng ra khỏi thành phố.
Bên trong xe, Tống An Kỳ kéo mạnh cánh cửa, cố gắng mở nó ra.
Nhưng cửa đã khóa rồi, làm sao cô có thể dễ dàng mở được?
Sau vài lần nỗ lực vô ích, cô bỏ cuộc, quay đầu giận dữ nhìn cái kẻ đang lái xe kia.
"Thẩm Tử Dục, anh đang đe dọa người khác đó biết không? Đang phạm pháp đó biết không hả?" Cô hét lớn.
Thẩm Tử Dục phân tâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, khóe môi cong lên: "Vì em mà phạm pháp thì có sao đâu?"
Tống An Kỳ sửng sốt, rồi cô cười lạnh nói: "Anh đừng dùng những lời kiểu vậy để dỗ tôi, tôi không phải đứa nhỏ ba tuổi."
Còn nói cái gì mà vì cô thì phạm pháp cũng có làm sao nữa chứ?
Nếu bảo anh giết người anh cũng giết hả?
"Giết!"
Giọng anh chợt vang lên.
Tống An Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cương nghị của anh, lúc này cô mới nhận ra mình đã vô tình lẩm bẩm thành tiếng ra suy nghĩ của mình.
“Vậy anh giết đi xem.” Nói suông thì bao giờ chả dễ hơn làm!
“Giết ai?” Anh hỏi.
"Anh!"
Một chữ rất lạnh lùng, không có chút cảm xúc.
“Em thật sự muốn anh chết sao?” Thẩm Tử Dục bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy, anh chết rồi thì tôi sẽ không phải khổ sở thế này nữa!” Tống An Kỳ hét lớn một tiếng như thế bị đánh vào chỗ đau.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm trong xe.
Bàn tay cầm vô lăng của anh khẽ siết chặt, khóe môi nở nụ cười chua xót, anh hỏi: "Anh khiến em đau khổ lắm sao?"
Anh khiến em đau khổ lắm sao?
Nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng nó lại xen lẫn sự tĩnh mịch cô đơn.
Cô không khỏi cảm thấy đau lòng, Tống An Kỳ che mặt, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tiếng nức nở trầm thấp của cô vang lên bên tai, Thẩm Tử Dục cũng chẳng dễ chịu gì.
Bao lâu nay, dù là làm chung công ty nhưng cả ngày cũng đều không đụng mặt nhau được một lần.
Đúng, tuy họ cách xa nhau, thế nhưng trong lòng cả hai đều không nhẹ nhõm được.
Nếu hôm nay không phải vì chuyện của chị dâu, e rằng bọn họ sẽ chẳng gặp mặt nhau được như vầy.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh biết anh nhớ cô đến nhường nào.
Càng nghĩ, anh càng không muốn để cô đi.
Anh đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn, xoay người đưa tay ôm cô đang khóc vào lòng.
"Thẩm Tử Dục, anh..."
Tống An Kỳ vừa định vùng ra, bên tai lại vang lên tiếng van xin.
"Cho anh ôm em một chút."
Cánh mũi cay cay, nước mắt cũng giàn giụa.
Tại sao? Tại sao?
Cô không ngừng nức nở bên tai anh, hai tay bấu vào lưng anh, khóc lớn.
Đôi mắt Thẩm Tử Dục nhòe ướt, anh vùi đầu vào cổ cô, ôm cô thật chặt.
Bên ngoài xe, màn đêm đen đặc như mực lặng lẽ phủ xuống, trên bầu trời không một tia sáng.
Yên tĩnh và vắng vẻ.
Con người, hễ rây vào chuyện tình cảm thì dù có vực thẳm trước mặt cũng sẽ lao vào không chút do dự.
Lúc Tống An Kỳ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra là thấy một khuôn mặt đẹp trai đang sát gần mình, chuyện xảy ra đêm qua giống như một cuốn phim, dần dần hiện lên trong đầu cô từng cảnh một.
Cô có hối hận không?
Không, cô không hối hận.
"An Kỳ, dù là vực sâu, anh cũng sẽ ôm em cùng nhảy xuống."
Anh thổn thức bên tai cô, vùi sâu người vào cô.
Khoảnh khắc đó, họ chỉ thuộc về nhau, không hôn ước, không vị hôn thê gì nữa cả.
Cô đưa tay lên vuốt hàng lông mày anh, ánh mắt đầy thâm tình.
Kết quả là quan trọng, nhưng quá trình còn quan trọng hơn.
Cô mỉm cười, chỉ cần hai người yêu nhau, sợ gì vực thẳm?
Nghĩ thông suốt rồi, tâm tình cũng tốt hơn, cô nghịch ngợm véo mũi anh.
Tống An Kỳ nhìn ra biển lớn vô tận, đứng ở mép boong, eo dựa vào lan can, lạnh lùng nhìn anh.
"An Kỳ, đừng làm chuyện ngu ngốc, bên đó nguy hiểm, mau lại đây."
Anh thận trọng đến gần cô.
Nhưng khi anh chỉ còn cách cô vài bước, cô đột ngột quay người và nhảy khỏi boong tàu.
“An Kỳ!” Anh hét lên rồi nhảy xuống theo.
Biển rất lạnh, rất lạnh, anh