Trong phòng, Đường Ngọc Sở khóc một lát thì dừng lại, nhẹ nhàng vỗ lưng Tống An Kỳ, im lặng an ủi cô.
Lúc lâu sau, tiếng khóc Tống An Kỳ mới dần dần ngừng lại, chỉ còn lại tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Đường Ngọc Sở khẽ gọi: "An Kỳ..."
Tống An Kỳ không trả lời.
Cô nói tiếp: "An Kỳ, chú dì đột nhiên nhận tội, chắc chắn do Dương Thiên Thiên giở trò, nên cậu hãy lau nước mắt đi. Chúng ta phải đối mặt chứ không phải dùng nước mắt có thể giải quyết vấn đề, chú dì vẫn đang chờ chúng ta rửa sạch oan khuất cho bọn họ."
Cô nói xong, ước chừng mười mấy giây sau, Tống An Kỳ ngẩng đầu, ngồi thẳng người.
An Kỳ đưa tay lau lau nước mắt, sau đó miễn cưỡng mỉm cười: "Tớ sẽ không khóc nữa."
Đường Ngọc Sở mỉm cười: "Ừ, tớ cũng không khóc nữa. Tớ phải kiên cường đối mặt với tất cả những khó khăn có thể xảy đến, sớm đưa chú dì ra."
Cô rút mấy tờ khăn giấy nhét vào tay Tống An Kỳ: "Cậu lau hoặc là đi rửa mặt đi, tớ đi gọi mấy người Triều Dương vào."
Phòng khách lớn như vậy nhưng bầu không khí rất yên tĩnh, nghiêm túc.
Thẩm Tử Dục nắm chặt tay Tống An Kỳ trong tay mình, lặng lẽ an ủi và tiếp cho cô sức mạnh.
"Lần này Dương Thiên Thiên đã ép chú dì nhận tội, chắc chắn là dùng An Kỳ để uy hiếp bọn họ." Đường Ngọc Sở suy đoán nói.
"Có lẽ vậy." Thẩm Tử Dục gật đầu: "Dương Thiên Thiên sốt ruột rồi, dù sao tình hình nội bộ hiện tại của Dương thị cũng không lạc quan."
"Tài chính Dương thị xuất hiện vấn đề, nhất thời có mấy dự án bị buộc phải ngừng lại, tôi đoán có quan hệ với vụ án tham ô lần này." Lục Triều Dương bình tĩnh phân tích: "Có người đã rút ruột một số tiền lớn, dẫn đến không đủ tiền để đáp ứng dự án, nên mới buộc phải ngừng lại."
Đường Ngọc Sở nhíu mày: "Chẳng lẽ chủ tịch Dương không hề phát hiện là do con gái mình sao?"
Thẩm Tử Dục nhếch môi giễu cợt: "Ở Dương Thị, Dương Thiên Thiên cũng không phải lãnh đạo, cô ta sao có thể rút ruột nhiều tiền như vậy chứ, chắc chắn cô ta đã có giao dịch gì đó với những lãnh đạo kia, nên mới có thể không hề kiêng dè mà động tới tài chính công ty."
"Có lẽ cô ta cảm thấy dù sao tài sản của ba cô ta cũng có một phần của mình, dùng sớm hay dùng muộn cũng như nhau."
Đường Ngọc Sở bĩu môi, nói tiếp: "Sau đó cô ta phát hiện lỗ hổng tài chính không bổ sung được, nên mới lập mưu, giá họa cho chú dì, quýt làm cam chịu."
Lúc này, Tống An Kỳ trầm mặc thật lâu rốt cục mở miệng: "Ba mẹ tớ vì tớ nên mới phải chịu tội này."
Âm thanh của cô đầy tự trách.
Đường Ngọc Sở khẽ thở dài: "An Kỳ, đây không phải lỗi của cậu. Dù không có Hàn Minh Nhân, tớ nghĩ Dương Thiên Thiên cũng sẽ chọn chú dì gánh tội thay, vì chú dì đều là người rất tuân thủ nguyên tắc."
Người tuân thủ nguyên tắc giữa đám người không tuân thủ nguyên tắc, chính là cái gai trong mắt, là quả bom hẹn giờ nên bài trừ.
Nên chú dì chính là quả bom hẹn giờ trong mắt những kẻ tham ô đó.
"Hôm nay Tử Dục sẽ dẫn cô đi gặp ba mẹ mình, gặp mặt rồi, chắc cô biết nên làm thế nào." Ánh mắt Lục Triều Dương hờ hững dừng trên người Tống An Kỳ.
Tống An Kỳ "Vâng" một tiếng: "Tôi sẽ bảo ba mẹ kể hết tình huống của họ cho tôi."
Lục Triều Dương gật đầu, rồi nhìn Thẩm Tử Dục: "Phía Dương thị, muốn ra tay thì cứ ra tay, không cần nương tay."
Anh hờ hững nói, nhưng Đường Ngọc Sở nghe xong lại cảm thấy kinh hãi: "Các anh muốn đánh sụp Dương thị sao?"
"Chị dâu, dù sao mắt xích tài chính đã bị đoạn mất, nên sớm muộn cũng sẽ sụp đổ thôi, đau dài không bằng đau ngắn."
Thẩm Tử Dục vừa cười vừa nói, nhưng trong nụ cười mang theo sự ác độc.
Đường Ngọc Sở nhíu mày: "Được, tôi ủng hộ mọi người."
Nếu Dương thị sụp đổ thì Dương Thiên Thiên sẽ không phách lối được nữa, mà tên đàn ông cặn bã Hàn Minh Nhân kia, vốn đang định nhờ phụ nữ giàu có để lên như diều gặp gió, lại không ngờ còn chưa kịp bay lên đã bị đứt dây rớt thảm rồi.
Kết quả như vậy khiến Đường Ngọc Sở hết sức hài lòng.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện một lúc lâu, Lục Triều Dương và Đường Ngọc Sở mới đứng dậy rời đi.