Tối hôm qua Triệu Uyển Nhan trở về từ bệnh viện, vừa nằm xuống ngủ đã gặp ác mộng mà bừng tỉnh.
Trong mơ, sắc mặt Đường Tùng tái nhợt không còn chút màu máu nào, ánh mắt âm trầm nhìn bà ta, một tiếng lại một tiếng hỏi bà ta vì sao lại làm như vậy.
Bà ta khóc lóc nói đừng trách bà ta, bà ta cũng là bị ép bất đắc dĩ mới ra tay độc ác như vậy.
“Tôi muốn bà đi cùng tôi.” Trên mặt Đường Tùng nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó vọt đến trước mặt bà ta.
Bà ta muốn chạy trốn, nhưng chân như mọc rễ không thể động đậy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bóp cổ mình, nét mặt dữ tợn nói: “Triệu Uyển Nhan, tôi muốn bà xuống địa ngục!”
Hô hấp ngày càng khó khăn, ngay khi bà ta cho rằng mình sẽ chết, cả người chợt bừng tỉnh.
Tỉnh dậy mới phát hiện là mình tự bóp cổ mình, bà ta sợ hãi vội vàng buông tay, ngồi bật dậy.
Giấc mơ quá mức chân thật, quá mức kỳ lạ.
Bà ta vô cùng sợ hãi mà vuốt ve cổ mình, loại cảm giác sắp không thể thở nổi kia dường như vẫn đang tồn tại.
Bởi vì sợ, sau đó bà ta vẫn luôn không dám ngủ.
Giết Đường Tùng, không phải là suy nghĩ nhất thời của bà ta, mà là tại khi Đường Ngọc Sở nói muốn đưa Đường Tùng đến nước Mỹ chữa trị, bà ta đã nảy ra suy nghĩ này.
Lúc đầu bà ta cũng do dự, nhưng sau khi bác Triệu ngã xuống bậc thang, dường như bà ta đã không còn cố kỵ nữa.
Giết một người cũng không khác gì với giết hai người.
Vì vậy bà ta quyết định giết Đường Tùng.
Khi người giúp việc đến gõ cửa nói có một người phụ nữ tên là Đường Ngọc Sở muốn tìm bà ta.
Bà ta hoảng hốt, biết Đường Ngọc Sở đến chắc chắn là vì chuyện của Đường Tùng.
Nhưng chỉ thoáng chốc bà ta đã bình tĩnh lại, cho dù Đường Ngọc Sở biết bà ta giết Đường Tùng, không có chứng cứ thì làm thế nào được chứ.
...
Nghe thấy tiếng nói, Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu quay người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Triệu Uyển Nhan mặc áo ngủ màu đỏ tía bước từng bước từng bước xuống bậc thang.
Đường Ngọc Sở và Lục Thanh Chiêu liếc mắt trao đổi, sau đó đi đến.
Vừa lại gần, Đường Ngọc Sở đã nhìn thấy sắc mặt tiều tụy, quầng mắt xanh đen của Triệu Uyển Nhan, vừa nhìn đã biết là ngủ không ngon.
Đôi lông mày mảnh khảnh khẽ nhướng, Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Triệu Uyển Nhan, có phải mơ thấy ác mộng, không dám ngủ hay không?”
Bước chân của Triệu Uyển Nhan dừng lại, đáy mắt bất chợt xẹt qua một tia hốt hoảng, lập tức cất giọng trách mắng, dường như là muốn che giấu hoảng loạn và chột dạ trong lòng mình.
“Đường Ngọc Sở, cô đang nói bậy bạ gì vậy? Sao tôi lại mơ thấy ác mộng?”
“Chính bà đã làm cái gì mà còn không biết sao?” Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt nặng nề thật giống như muốn nhìn thấu bà ta.
Triệu Uyển Nhan vội vàng quay đầu, cố giữ vững bình tĩnh đi qua người cô, đến ghế sofa ngồi xuống.
Bà ta khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn đôi nam nữ đứng sau lưng, cười xùy thành tiếng: “Đường Ngọc Sở, sáng sớm cô về đây là muốn nói mấy lời chẳng hiểu ra sao này với tôi sao? Nếu là như vậy thì đi về đi.”
“Đi về?” Đường Ngọc Sở cười lạnh, đi đến trước mặt bà ta, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống bà ta, ánh mắt sắc bén: “Triệu Uyển Nhan, đây là nhà tôi, bà lấy tư cách gì mà đuổi tôi đi?”
“Chỉ dựa vào tôi là chủ của ngôi nhà này. Mà cô...” Triệu Uyển Nhan khoanh hai tay trước ngực, lùi vào sâu trong ghế sofa, giương mắt nhìn cô, nét mặt đầy châm biếm: “Con gái lấy chồng như bát nước đã hắt đi, nhà họ Đường đã không còn là nơi mà cô muốn đến thì đến.
Giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, Đường Ngọc Sở ngửa đầu cười lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy giễu cợt: “Tu hú chiếm tổ, vậy mà cũng dám mặt dày mày dạn như vậy.”
Sau đó, cô nhìn xung quanh: “Mỗi một ngóc ngách trong này đều là mẹ tôi tự tay trang trí thiết kế, bà cái đồ tuesday đột nhiên chen vào, có tư cách gì nói mình là chủ của nhà họ Đường chứ?”
Đã nhiều năm như vậy, căn nhà này có quá nhiều dấu vết của người phụ nữ kia,