“Lập tức sao? Cậu chắc không?” Đường Ngọc Sở không tin cái gì mà sẽ tới liền, vậy nên lúc Lục Thanh Chiêu mở miệng định giải thích thì cô lập tức cắt ngang: “Gọi vệ sĩ của cậu vào đây, kêu họ canh giữ, chúng ta về nhà.”
Lục Thanh Chiêu: …
Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam trợn mắt há mốm nhìn hai người đàn ông lực lưỡng đi đến trước mặt, ánh mắt sắc bén xuyên qua kính mát gắt gao nhìn chằm chằm họ.
Vậy mà lại có vệ sĩ riêng!
Cố Ngọc Lam càng chắc chắn thân phận của Lục Thanh Chiêu không đơn giản.
“Ngọc Lam, bây giờ làm sao đây?” Triệu Uyển Nhan thấy mọi chuyện không thể cứu vãn, nhất thời hoảng loạn lo lắng.
“Mẹ, trước tiên bình tĩnh, đừng gấp.” Cố Ngọc Lam an ủi bà ta, khóe mắt thận tròng dò xét hai người đàn ông lực lưỡng kia.
Cô biết mẹ sẽ trốn không thoát việc bị bắt, nếu đã vậy, không bằng bình tĩnh chấp nhận hiện thực.
Vậy nên, cô giữ chặt hai tay của Triệu Uyển Nhan: “Mẹ à, bây giờ mẹ nghiêm túc nghe con nói, nếu mấy người Đường Ngọc Sở đã báo cảnh sát, vậy thì mẹ trốn không thoát rồi…”
Nghe vậy, Triệu Uyển Nhan hoảng sợ: “Vậy mẹ phải làm sao đây?”
Thấy bà ta đã hoàn toàn sợ hãi, Cố Ngọc Lam níu tay bà ta: “Mẹ à, mẹ bình tĩnh.”
“Sao mẹ bình tĩnh được chứ?” Triệu Uyển Nhan bực bội vùng khỏi tay cô: “Mẹ sắp bị bắt rồi, con còn kêu mẹ bình tĩnh!”
Triệu Uyển Nhan hơi kích động, bà ta thật sự hoảng sợ.
Vốn dĩ bà ta chắc chắn Đường Ngọc Sở không có bằng chứng có thể chứng minh bà ta đã giết Đường Tùng, nhưng hiện giờ… sự việc hoàn toàn không như lúc đầu bọn họ tính.
Bà ta trở nên rối rắm, hoàn toàn không còn sự trấn tĩnh và khí thế khi đối mặt với Đường Ngọc Sở.
Thấy mẹ sợ như vậy, trong lòng Cố Ngọc Lam cũng khó chịu, không kiềm được mà càng thêm căm hận sâu sắc Đường Ngọc Sở.
Nếu không phải Đường Ngọc Sở từng bước dồn ép, bọn họ sao có thể bất chấp nguy hiểm làm ra chuyện phạm pháp như vậy chứ?
Không được, cô tuyệt đối không thể để Đường Ngọc Sở vui mừng đắc ý.
“Mẹ sắp đi tù rồi, làm sao đây? Làm sao đây…”
Triệu Uyển Nhan lăn lộn trên đất, vô cùng lo lắng bất an.
“Mẹ!” Cố Ngọc Lam hét lên.
Triệu Uyển Nhan ngẩng đầu, ngây ra nhìn cô.
“Mẹ, mẹ tin con, con sẽ không để mẹ xảy ra chuyện.” Cố Ngọc Lam lại giữ chặt tay bà ta, nhìn bà ta với vẻ mặt kiên định.
Nhìn Cố Ngọc Lam, cảm xúc của Triệu Uyển Nhan dần dần ổn định: “Được, mẹ tin con.”
Thấy bà ta đã bình tĩnh, Cố Ngọc Lam thở phào, sau đó thử nhìn hai người đàn ông vạm vỡ kia, để tránh bị họ nghe được, cô ghé sát tai mẹ, nhỏ giọng nói gì đó.
Đầu tiên Triệu Uyển Nhan chau mày, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng chân mày rất nhanh đã giãn ra, mỉm cười thích thú.
“Được, cứ làm theo con nói.”
Sự đồng ý của mẹ chắc chắn là điều khiến Cố Ngọc Lam yên tâm, chỉ cần mẹ chịu phối hợp, vậy thì …
Cố Ngọc Lam nhếch mép, cười xấu xa, Đường Ngọc Sở, cô sẽ không đắc ý được lâu đâu.
…
Trên đường về nhà, Đường Ngọc Sở vẫn luôn xoay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, bộ dạng không muốn đếm xỉa tới ai.
Ngẫu nhiên Lục Thanh Chiêu sẽ nhìn trộm cô một cái, thấy cô không nhúc nhích, cứ duy trì một tư thế nhìn ra ngoài, cũng không dám làm phiền cô.
“Thanh Chiêu…” Bỗng nhiên cô lên tiếng.
Lục Thanh Chiêu gống như vừa trúng số độc đắc, kinh ngạc mừng rỡ xoay đầu nhìn cô, sau đó hỏi: “Sao vậy? Chị dâu.”
Đường Ngọc Sở cau mày: “Cậu đã làm cái gì? Sao lại cười sung sướng như vậy?”
“Không có gì.” Lục Thanh Chiêu lắc đầu: “Chị mau nói đi, chị có vấn đề gì cần hỏi em.”
Đường Ngọc Sở khó hiểu nhìn nhìn anh ta, sau đó mới thong thả mở miệng : “Tôi muốn hỏi vệ sĩ nhà cậu đều…”
Cô cân nhắc cách diễn đạt: “Đều có cá tính như vậy sao?”
Lúc đó cô kiến nghị gọi vệ sĩ của anh ta đến giúp họ canh giữ đám Triệu Uyển Nhan, anh ta từ chối.
Lý do là vệ sĩ không chịu làm chuyện như vậy.
Lúc đó nghe