Mặc dù là lần thứ hai gặp mấy người bạn của Triều Dương, nhưng Đường Ngọc Sở đã có thể quen thuộc chào hỏi bọn họ.
"Thẩm Thanh Thu, Lăng Cẩm, Sở Ngạn Lâm, chào mọi người."
Cô gọi tên của bọn họ đều đúng rồi, Lăng Cẩm không khỏi khen ngợi một tiếng: "Chị dâu, trí nhớ chị thật là tốt, mới gặp chúng tôi một lần đã nhớ tên của bọn em."
Đường Ngọc Sở cười: “ Nếu tên của mọi người cũng không nhớ được, ngay cả chính tôi cũng xem thường mình."
Lời này vừa ra, những người khác cũng cười.
"Lăng Cẩm, cậu cho là mọi người đều có trí nhớ kém như cậu sao, nhớ cái tên còn phải gặp mặt mấy lần mới nhớ à."
Lục Thanh Chiêu ở bên cạnh nói xấu Lăng Cẩm, chọc cho Lăng Cẩm quay đầu, bất mãn giơ chân lên đá về phía bụng chân anh ta: “Đừng ở đó mà nói xấu tôi, cẩn thận tôi kể cho chị dâu nghe chuyện cậu chín tuổi còn tè dầm trên giường."
Trong phòng bao lâm vào một trận yên lặng như chết, sau đó nổ ra một trận tiếng cười vui vẻ.
Lăng Cẩm không hiểu chuyện gì nhìn về phía những người khác: “Các cậu đang cười cái gì chứ hả?"
Đột nhiên, trên vai trầm xuống, anh ta nghiêng đầu đối mặt với một gương mặt tuấn tú viết đầy ai oán, dọa anh ta vội vàng lùi cái mông về phía sau, la ầm lên: "Lục Thanh Chiêu, làm gì vậy chứ?"
"Cẩm, họa là từ ở miệng mà ra, cậu hiểu không?"
Lục Thanh Chiêu nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ý lạnh.
Lăng Cẩm vô tội trừng mắt nhìn: “Vậy anh bốn, anh bây giờ hiểu chưa?"
Lần này không chỉ Lục Thanh Chiêu hiểu, ngay cả mấy người Đường Ngọc Sở cũng đều hiểu.
Hóa ra Lăng Cẩm tiểu tử này là giả heo ăn cọp, làm bộ vô tình nói ra chuyện mất mặt khi còn bé của Thanh Chiêu, thực ra là cố ý.
Lục Thanh Chiêu cảm thấy mình bị vu oan rồi, anh ta không định dính líu gì với Lăng Cẩm ở vụ này, nhưng cũng chuyển dời đi sự chú ý của mọi người.
Đề tài vừa chuyển, anh ta nói với Lục Triều Dương : "Lão đại, chuyện của Lục Thần Tây em đã an bài thỏa đáng, chắc đã đủ để anh ta chịu đựng rồi."
Đường Ngọc Sở nhướng mày, Lục Thần Tây? Không phải là người đàn ông ngày hôm trước kéo cô ở bên đường sao?
"Lục Thần Tây?" Thẩm Thanh Thu vừa nghe được cái tên này, mi tâm nhíu lại: “Anh ta làm sao lại đến Bắc Ninh?"
"Anh ta gần đây cùng một nữ minh tinh có quan hệ mật thiết, hẳn là tới gặp nữ minh tinh kia." Sở Ngạn Lâm thay hai anh em nhà họ Lục trả lời.
"Lâm, sao cậu còn hiều rõ hơn mấy người Triều Dương vậy? Không phải là cậu phái người ngó chừng Lục Thần Tây chứ ?" Thẩm Thanh Thu cười chế nhạo nói.
"Tôi không theo dõi anh ta, chẳng qua là điều tra nho nhỏ một chút mục đích anh ta tới Bắc Ninh." Lúc nói lời này, Sở Ngạn Lâm theo bản năng liếc nhìn Lục Triều Dương ở một bên im lặng không lên tiếng.
Thẩm Thanh Thu chú ý tới, quay đầu nhìn Lục Triều Dương: “Triều Dương, là anh để cậu ta làm?"
Lục Triều Dương "ừ" một tiếng: “Lục Thần Tây đột nhiên xuất hiện ở Bắc Ninh, cho nên tôi để cho Lâm hỗ trợ điều tra mục đích anh ta tới đây."
"Vốn tưởng rằng anh ta tới nơi này sẽ có mục đích gì, không nghĩ tới chính là vì đàn bà mà tới." Nói tới nhà họ Lục cậu Tư, Sở Ngạn Lâm không che giấu chút nào mặt đầy khinh bỉ của mình.
Một bên Lăng Cẩm nghe vậy giễu cợt cười: “Các cậu lại vẫn lo lắng Lục Thần Tây tới đây sẽ có mục đích khác? ! Các cậu không khỏi quá để mắt anh ta rồi. Lục Thần Tây chính là cái loại đó, cái gọi là con nhà giàu, phong lưu thành tính, tâm tư của anh ta đều ở trên người đàn bà, nào có tâm tư nghĩ những thứ khác."
"Lời là nói như vậy không sai, nhưng ..." Thẩm Thanh Thu nhìn một chút những người khác: “Các cậu đừng quên anh của anh ta, Lục Thần Đông cũng không phải là một người đơn giản."
Nói đến Lục Thần Đông, phòng bao lại rơi vào yên lặng.
Trừ Đường Ngọc Sơ không biết tình huống của nhà họ Lục mặt ngơ ngác, những người khác đều lộ ra thoáng vẻ mặt ngưng trọng.
Cô không khỏi đang suy nghĩ, Đường Thần Đông này có phải là người rất đáng sợ hay không.
"Được rồi, đừng nhắc tới những người làm mất hứng kia nữa, phá hư tâm trạng." Lục Thanh Chiêu dẫn đầu lên tiếng, mặt đầy không kiên nhẫn cầm lên ly rượu trên bàn trà kỷ, ngửa đầu uống một hớp.
Thấy vậy, Lăng Cẩm cũng nói chuyện: “Đúng, hiếm khi anh ba cùng chị dâu tới một chuyến,