“Mẹ, mẹ đừng trách Ngọc Sở, là con đã làm chuyện có lỗi với em ấy trước.”
Lúc này, Cố Ngọc Lam ngồi trên giường từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng, cô khó khăn bước xuống giường và từng bước đi đến trước mặt Đường Ngọc Sở.
“Ngọc Sở, chị biết em trách chị đã cướp mất Hằng Phúc. Chuyện này đúng là chị đã sai, chị có kết cục như ngày hôm nay là do tự chị chuốc lấy. Chị cũng không dám cầu xin em tha thứ cho chị, nhưng chị hy vọng em có thể cho chị cơ hội để xin lỗi.”
Cố Ngọc Lam nói với vẻ mặt rất thành khẩn, nói đến khúc cuối, cô còn dùng tay nắm lấy tay Đường Ngọc Sở: “Ngọc Sở, em chửi chị đi, đánh chị cũng được. Chỉ cần có thể khiến em hả giận thì chị nguyện tạ tội với những tổn thương chị đã gây cho em.”
“Cố Ngọc Lam, chị đang làm cái gì vậy?”
Hành động thay đổi bất ngờ của Cố Ngọc Lam khiến cho Đường Ngọc Sở trở tay không kịp.
Trước khi đến đây, cô đã từng nghĩ rằng Cố Ngọc Lam sẽ vô cùng kích động và tức giận, sẽ mắng chửi cô thậm tệ, hoặc là sẽ giở trò âm mưu gì đó.
Cô không ngờ rằng khi vừa lên đến nơi, Cố Ngọc Lam lại dùng cách hạ thấp bản thân mình để xin lỗi cô.
Không hợp lý…
Người phụ nữ này không có chuyện xin lỗi mình được, trừ khi cô ta có mục đích gì đó!
Đường Ngọc Sở nhắm mắt lại, cô do dự lúc rồi hất tay Ngọc Lam ra và nói: “Cố Ngọc Lam, tuy tôi không biết mục đích của chị là gì, nhưng nếu như chị muốn dùng dáng vẻ tội nghiệp của mình để giành được sự mủi lòng tha thứ của tôi thì tôi nghĩ chị nên thôi đi, tôi không phải là Bùi Hằng Phúc.”
“Ngọc Sở, em hiểu lầm rồi, chị thật lòng muốn xin lỗi em. Xin lỗi, thật sự xin lỗi em, chị biết giờ chị có nói gì thì em cũng nghe không lọt tai. Toàn bộ chuyện này đều là lỗi của chị, giờ đã không thể cứu vãn được nữa, chị chỉ còn cách thỉnh cầu sự tha thứ của em… tha thứ cho chị và Hằng Phúc, hu hu, chị biết chị như vậy là rất ích kỷ, nhưng mà, chị thật sự… chị thật sự không hy vọng đứa bé vừa ra đời đã không có ba…”
Nói đến đây, Cố Ngọc Lam bất ngờ bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Đường Ngọc Sở, níu lấy ống quần của cô với vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
Dáng vẻ tự hạ thấp mình của cô rất thật, giống như cô thành tâm thành ý muốn xin lỗi, đến nỗi Đường Ngọc Sở thiếu chút nữa là tin cô.
Nhưng Đường Ngọc Sở hiểu rất rõ Cố Ngọc Lam.
Cô càng như vậy thì càng đáng nghi.
“Cố Ngọc Lam, khổ nhục kế đối với tôi vô dụng, buông ra.”
Đường Ngọc Sở liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng rút chân mình về.
Kết quả chính từ hành động này, cả người Cố Ngọc Lam tự nhiên bị bật lùi và lăn một vòng ra sau, giống như bị ai đó đạp mạnh một cái.
Tiếng kêu thảm bất chợt vang lên, Cố Ngọc Lam ôm bụng đau đớn lăn lộn trên sàn: