Ứng Tiêu Tiêu đứng trong phòng bếp, đôi mắt xinh đẹp thẫn thờ nhìn bếp gas.
Cái tên Lục Thanh Chiêu kia muốn cô nấu bữa sáng, nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu.
Người sinh ra đã được định sẽ mang thân phận cao quý như cô, cuộc sống từ nhỏ đến lớn đều như thiên kim đại tiểu thư, cơm bưng nước rót tận miệng, làm sao biết cách nấu cơm chứ?
Nhưng không làm thì sao, dường như cô có thể nghe được tiếng cười chế nhạo của người nào đó.
Cô oán hận cắn môi, không phải chỉ là một bữa sáng thôi sao, có gì khó đâu.
Vậy nên, cô vào phòng lấy điện thoại ra, vừa lên mạng tìm công thức, vừa mở tủ lạnh xem có đồ gì nấu được bữa sáng.
Cũng không kỳ vọng có thể tìm được gì trong tủ lạnh của một người đàn ông độc thân, ngoại trừ mấy quả trứng gà thì chỉ có mấy hộp sữa, ngoài ra chẳng có gì.
Ứng Tiêu Tiêu nhìn cái tủ lạnh trống không, vẻ mặt không thiết sống nữa.
Cô rất muốn đóng sầm cửa tủ lạnh lại rồi tiêu sái rời đi.
Nhưng…
Cô thở dài, sau đó cam chịu lấy hai hộp sữa ra, chỉ còn mấy quả trứng cô cũng lấy nốt.
Làm bánh trứng vậy, ít nhất còn có thể lấp đầy bụng.
Nói thì dễ, nhưng làm thì khó.
“Chết tiệt!” Ứng Tiêu Tiêu lấy đũa gắp vỏ trứng vỡ trong hỗn hợp trứng ra, mỗi lần đập một quả trứng, vỏ trứng lại rơi vào, thật sự không biết là cô tay chân vụng về, hay vỏ trứng quá láu lỉnh nữa.
Đánh trứng xong, cô đến trước bếp gas, xem xét cẩn thận một lượt, sau đó vặn công tắc: “Bùm” một tiếng, lửa được bật lên.
Cô đặt một cái chảo lên bếp, theo hướng dẫn của công thức trong điện thoại, đổ dầu vào, đợi chảo dầu nóng lên, sau đó đổ hỗn hợp trứng đã đánh xong vào.
“Xèo!” một tiếng, hỗn hợp trứng và dầu nóng quyện vào nhau, tạo ra mùi thơm hấp dẫn.
Khuôn mặt thanh tú của Ứng Tiêu Tiêu nở nụ cười rạng rỡ, cô vui sướng nhìn trứng gà trong chảo, chân mày kiêu hãnh nhướng lên, không ngờ lần đầu tiên xuống bếp lại thành công như vậy.
Lục Thanh Chiêu từ phòng ngủ cho khách bước ra với cái đầu ướt sũng, anh hít mũi, nhíu mày, bước chân vội vàng đi vào nhà bếp.
Nhà bếp không có người, nhưng trên bếp vẫn đang chiên đồ.
Anh mau chóng tiến lên tắt bếp, vừa nhìn vào thứ trong chảo, đã khét rồi, đen thùi lùi, hoàn toàn nhìn không ra ban đầu chiên cái gì.
Anh bỗng dưng muốn cười, sớm đã biết kêu đại tiểu thư nấu đồ ăn sáng sẽ có kết quả như vậy.
“A! Trứng của tôi khét rồi.” Ứng Tiêu Tiêu hét lên chạy vào bếp, nhưng lại thấy Lục Thanh Chiêu cũng ở trong này.
Cô ngẩn người :“Sao anh lại ở đây?”
Lục Thanh Chiêu nhướng mày, né sang bên, hất cằm ám chỉ cô xem thử cái chảo.
Ứng Tiêu Tiêu tiến lên vừa nhìn xem, trong chớp mắt đã xụ mặt, đáng thương nói: “Trứng của tôi!”
Cô cầm muỗng xúc cái trứng đã cháy đen, vẻ mặt tiếc nuối: “Rõ ràng tôi đã chiên rất ngon lành, sao lại khét mất rồi?”
Lục Thanh Chiêu liếc xéo cái đống đen thùi lùi trong chảo, vỗ vai cô an ủi: “Thực ra thì, lần đầu xuống bếp mà, bình thường thôi.”
Ứng Tiêu Tiêu chau mày, sao cô lại cảm thấy anh đang mỉa mai cô chưa từng xuống bếp nhỉ?
“Nếu đã khét rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn thôi.” Lục Thanh Chiêu vừa nói vừa ra khỏi nhà bếp.
Ứng Tiêu Tiêu rất muốn chiên cái trứng khác để chứng minh lần đầu vào bếp mình nấu ăn cũng khá được, nhưng kẹt cái không còn nguyên liệu chỉ đành dẹp qua bên.
Ngày dài tháng rộng, thế nào cũng có cơ hội có thể chứng minh bản thân.
Về phòng lấy túi xách đi, vừa đúng lúc Lục Thanh Chiêu cũng ra khỏi phòng ngủ cho khách, hai người nhìn nhau, sau đó nối đuôi nhau ra cửa.
“Anh định dẫn tôi đi ăn gì?”
Ứng Tiêu Tiêu vừa thay giày vừa hỏi.
“Cô muốn ăn gì?”
“Ăn gì hả?” Ứng Tiêu Tiêu cau mày nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mắt sáng lên: “Chúng ta đi uống trà sáng đi.”
Trà sáng?
Lục Thanh Chiêu cúi đầu xem đồng hồ: “Bây giờ gần chín giờ rồi, cũng có nghĩa