Lục Thanh Chiêu bước ra khỏi thang máy, đi tới cửa phòng mình, đang định bấm mật khẩu để mở cửa.
Lúc này, cửa đối diện mở ra kèm theo tiếng thét chói tai. Một cô gái cúi đầu xông ra, nhất thời không cẩn thận đụng phải anh ta.
Cô gái cảm giác mình đụng vào người khác nên vội vàng ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy được mặt anh ta, cô ta kinh ngạc kêu lên thành tiếng: "Là anh à!"
Lần đầu tiên Lục Thanh Chiêu đập gián trong đời không ngờ lại ở trong tình huống không thể giải thích được này.
Anh ta dùng khăn giấy bọc lấy con gián bị đập chết, cầm vào phòng vệ sinh và ném xuống bồn cầu rồi xả đi.
Sau đó anh ta đi ra, vừa lúc thấy cô gái cầm một chai nước đi từ phòng bếp ra.
Vừa nhìn thấy anh ta, cô gái đã vội vàng hỏi: "Thế nào? Đập chết chưa?"
Lục Thanh Chiêu gật đầu: “Ừ, chết rồi."
Cô gái thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Cuối cùng cũng được cứu rồi."
Sau đó cô ta đưa chai nước qua: “Này, vất vả cho anh rồi."
Lục Thanh Chiêu nhận lấy, nhìn cô ta với vẻ trêu tức: “Cô sợ gián thế à?"
Cô gái trừng mắt nhìn anh ta: “Mỗi cô gái đều sợ gián, có được không?"
"Thật sao?" Lục Thanh Chiêu nhướng mày: “Xem ra là kiến thức của tôi nông cạn rồi."
Cô gái mỉm cười, sau đó chuyển đề tài: “Tôi không ngờ anh lại ở đối diện với tôi đấy."
Lục Thanh Chiêu cười: “Tôi cũng không ngờ cô ở đây."
Lúc này, cô gái đứng ở trước mặt anh ta chính là người ngày đó gặp ở quán bar với Tiêu Tiêu - Từ Nhã Lạc.
"Bạn gái anh cũng ở đây sao?" Từ Nhã Lạc dường như thuận miệng hỏi nhưng sâu trong đáy mắt lại kèm theo chút thăm dò.
"Không, cô ấy ở nhà cô ấy." Lục Thanh Chiêu nhìn xung quanh. Phong cách trang trí rất giản dị, không có nhiều đồ, mọi chỗ đều lộ ra vẻ đơn giản, bởi vậy có thể thấy được cô ta là một người không thích rắc rối.
Từ Nhã Lạc thấy anh ta quan sát căn hộ của mình, thản nhiên cười như nhìn ra được tâm tư của ah ta: “Con người tôi tôn trọng sự đơn giản, cho nên... Không thích bày ra quá nhiều đồ."
Ánh mắt Lục Thanh Chiêu nhìn gò má sạch sẽ không đánh phấn của cô ta rồi cong môi nói: “Thật ra..."
Anh ta cân nhắc một lát mới nói tiếp: “Cũng không tệ lắm."
Từ Nhã Lạc bật cười: “Hai chữ 'không tệ' này nói ra có phần nghĩ một đằng nói một nẻo đấy."
Sau đó, cô ta chỉ vào sô pha trong phòng khách: “Chúng ta qua đó ngồi nói chuyện đi, đứng vậy rất kỳ."
"Không cần." Lục Thanh Chiêu từ chối cô ta: “Tôi phải về thôi. Muộn thế này, tôi cũng không tiện ở lại lâu."
Anh ta nói dứt lời xoay người đi ra cửa.
Từ Nhã Lạc đi theo, tiễn anh ta đến cửa, lại cảm ơn anh ta lần nữa, sau đó nhìn anh ta mở cửa đi vào căn hộ của mình. Cô ta nhìn cửa căn hộ đã đóng chặt của anh ta rất lâu, mới chậm rãi đóng cửa lại.
...
Qua ngày hôm sau, Đường Ngọc Sở và Ứng Tiêu Tiêu ngồi trong góc khuất nhất của nhà ăn đang ầm ĩ náo nhiệt.
Đường Ngọc Sở chậm rãi ăn cơm, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn Ứng Tiêu Tiêu ngồi phía đối diện.
Hôm nay Tiêu Tiêu không có vẻ nhiệt tình và đầy tinh thần phấn chấn như trước kia, lại héo rũ giống như dưa chuột hái lâu ngày.
Cô đặt đũa xuống, cổ tay đặt ở mép bàn và nhíu mày, thử hỏi dò: "Tiêu Tiêu, hôm qua về gặp mặt gia đình không thuận lợi à?"
Ứng Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn cô và khẽ cắn môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sở Sở, liệu cậu có thấy tớ điên không?"
"Sao lại nói vậy?"
Ứng Tiêu Tiêu hơi do dự rồi mới thở dài, chậm rãi nói: "Tớ có cảm giác mình sắp điên rồi. Biết rõ anh ta không thích mình nhưng tớ vẫn muốn thích anh ấy. Cậu bảo tớ phải làm gì chứ?"
Nhìn vẻ mặt chán nản và xoắn xuýt của cô ấy, Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: “Sao cậu biết cậu ấy không thích cậu chứ?"
"Vừa nhìn là biết thôi." Ứng Tiêu Tiêu bĩu môi: “Lẽ nào anh ấy còn thích tớ sao?"
Cô ấy cảm thấy khả năng này không lớn.
Đường Ngọc Sở liếc nhìn cô ấy đầy thâm ý: “Cái này thì khó nói lắm."
"A!" Ứng Tiêu Tiêu khịt mũi: “Không thể nào."
Không phải cô ấy không có lòng tin