Bữa tiệc từ thiện kết thúc, khách vip cùng với người xem rời khỏi hiện trường qua hai lối đi khác nhau.
Thân Ngải Hân không gấp gáp rời đi, mà là nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc đó.
Người đại diện đi đến kéo lấy cánh tay của cô ta, nghiêm giọng chất vấn: “Còn không mau đi, lề mề ở đây làm cái gì!”
Thân Ngải Hân cúi đầu xuống, mỉm cười với người đại diện rồi hỏi: “Chị Thanh, chị có thấy anh Ngôn đâu không?”
“Ngôn Húc ấy à?” Chị Thanh sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy, sao vậy, cô muốn tìm anh ta hả?”
“Ừm.” Thân Ngải Hân gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn quanh bốn phía, có ý muốn tìm thấy bóng dáng quen thuộc từ trong đám người.
Thấy vậy, trên mặt của chị Thanh xuất hiện một chút không kiên nhẫn, cô ta dùng sức kéo lấy cánh tay của Thân Ngải Hân: “Tìm Ngôn Húc làm cái gì, tôi cũng không có thời gian ở mỹ để tìm người với cô.”
“Hơn nữa...” Chị Thanh hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng tưởng rằng cô quay phim cùng với Ngôn Húc thì quan hệ với người ta tốt bao nhiêu, cẩn thận bị phóng viên chụp được đó, bị fan hâm mộ của anh ta mắng thì thôi luôn.”
“Sẽ không đâu chị Thanh.”
Giọng điệu không thèm để ý chút nào của Thân Ngải Hân khiến cho mi tâm của chị Thanh nhíu chặt lại, nếu như nói Thân Ngải Hân tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, điểm ấy cô ta còn có thể chấp nhận được. Nhưng mà ngu xuẩn như vậy, suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế, vậy thì cô ta không thể chấp nhận được.
Thế là chị Thanh trực tiếp lôi kéo cô ta đi ra bên ngoài trung tâm thể dục.
“Chị Thanh, chị làm cái gì vậy?” Thân Ngải Hân bị ép buộc lôi kéo đi, nhưng mà vẫn không quên liếc nhìn bốn phía để tìm kiếm Ngôn Húc.
“Tôi là chị Thanh của cô, sao có thể để cho cô làm chuyện điên rồ được chứ.”
Lời nói của chị Thanh khiến cho Thân Ngải Hân lập tức dở khóc dở cười, cô ta cũng chỉ muốn đi tìm anh Ngôn mà thôi, hỏi xem ngày mai anh ta có rảnh không, cô muốn mời anh ta ăn cơm mà thôi.
Sao chị Thanh lại vẽ vời một chuyện đơn giản cho phức tạp làm chi chứ?
Cho dù bị phóng viên chụp được thì sao chứ, cùng lắm thì đến lúc đó ra mặt giải thích, chẳng phải là được rồi à?
Chỉ là bạn bè bình thường, có cái gì mà phải căng thẳng.
Cô ta thật sự không hiểu.
Chị Thanh chính là người đại diện dẫn dắt cô ta khi cô ta vừa mới vào nghề, mặc dù có đôi khi thái độ không phải là rất tốt, nhưng mà luôn luôn có trách nhiệm với cô ta.
Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng này của chị Thanh, Thân Ngải Hân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, từ bỏ suy nghĩ muốn tìm Ngôn Húc.
Còn nhiều thời gian mà, vẫn luôn có cơ hội có thể mời anh Ngôn ăn cơm.
Chị Thanh lôi kéo cô ta đi ra khỏi trung tâm thể dục, xe van đã chờ đợi ở bên ngoài từ lâu, thấy bọn họ đi ra, tài xế ở trên xe lập tức mở cửa xe ra.
Mà lúc Thân Ngải Hân đang khom người muốn ngồi vào trong xe, khóe mắt liếc nhìn thấy một chiếc suv đang dừng ở cách đó không xa, rất quen thuộc.
Cô ta vô thức quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy biển số xe, trong mắt liền nổi lên ánh sáng vui sướng.
Cô ta không thèm để ý tới chị Thanh, trực tiếp quay người chạy về phía chiếc xe kia.
Tình huống đột ngột xuất hiện khiến cho chị Thanh căn bản cũng không kịp phản ứng, cho đến lúc muốn đưa tay kéo cô ta lại thì người đã sớm chạy xa.
Thân Ngải Hân chạy đến bên cạnh xe, chiếc kính đặc biệt khiến cho cô ta không thể nhìn rõ được tình huống ở bên trong, thế là cô ta bước gần tới, dán lên cửa kiếng cố gắng nhìn.
Lúc này kiếng xe đột nhiên chậm rãi hạ xuống, dọa cô ta nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
Cửa sổ xe hoàn toàn hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn dật phi phàm.
Là Ngôn Húc.
Khóe môi của Thân Ngải Hân nâng lên thật cao, giòn giã gọi một tiếng: “Anh Ngôn.”
Vẻ mặt của Ngôn Húc lạnh nhạt nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”
Giọng nói của anh ta có chút lạnh lùng, nhưng mà Thân Ngải Hân dường như lại không phát giác ra, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười sáng lạn như cũ: “Em chỉ là muốn hỏi... anh Ngôn, ngày mai anh có rảnh không?”
Hỏi xong, cô ta ngượng ngùng cụp mắt xuống không dám nhìn anh ta, hai tay ở trước người căng thẳng nắm chặt lại với nhau.
Hai người, một người ngồi ở trong xe, một người lại đứng ở bên ngoài xe, không khí trầm mặc lẳng lặng trôi qua giữa bọn họ, âm thanh ầm ỉ ở xung quanh dường như cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.
Thật lâu sau, giọng nói bình tĩnh không mang