Ánh đèn đường ở bên ngoài chiếu vào trong xe, chiếu sáng một góc mờ ảo, trong không gian xe rộng rãi một mảnh tĩnh mịch, Đường Ngọc Sở cúi đầu đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình.
Ngôn Húc cũng không làm phiền cô, im lặng nhìn cô, bởi vì biết cô không nhìn thấy, anh ta tùy để tình cảm tràn ngập trong đôi mắt của mình.
Cho dù là tia sáng mờ ảo, dung mạo xinh đẹp của cô vẫn in sâu vào trong mắt của anh ta.
Anh ta không nỡ di chuyển tầm mắt, thậm chí hi vọng thời gian dừng ở thời khắc này.
Như vậy thì anh ta cũng có thể luôn luôn nhìn cô, mà cô cũng luôn ở bên cạnh mình.
Nếu như đối tượng xem mắt do ba của Triều Dương sắp xếp đã đến thành phố Bắc Ninh, vậy thì những ngày tiếp theo cô với Triều Dương có lẽ cũng không thể yên bình được.
Đường Ngọc Sở có chút bực bội vò đầu bứt tóc, đột nhiên tay dừng lại, lông mày nhíu lại, Lục Thần Đông sẽ không phải bởi vì chuyện này mà đến tìm Triều Dương đó chứ?
Nói cách khác, Triều Dương đã biết chuyện này rồi, nhưng mà không nói cho cô biết.
Là sợ cô suy nghĩ nhiều lo lắng ư?
Đường Ngọc Sở khẽ cắn môi, nắm tay chậm rãi buông lỏng ra.
Dựa vào tính cách của Triều Dương, giấu diếm cô chắc có lẽ là sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà...
Cô hít một hơi thật sâu, người cũng đã đến rồi, có suy nghĩ nhiều thì cũng vô dụng thôi, cô tin là Triều Dương sẽ giải quyết tốt.
Thuận theo tự nhiên đi.
Sau đó cô quay đầu lại, vốn dĩ muốn nói cảm ơn Ngôn Húc vì đã nói những chuyện này cho cô biết, không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen tràn đầy thâm tình của anh ta.
Cô sửng sờ, lập tức rời mắt sang chỗ khác rồi cười nói: “Ngôn Húc, cảm ơn anh đã đặc biệt nói những chuyện này cho tôi biết.”
Nhìn phản ứng của cô cũng không bởi vì chuyện này mà lộ ra biểu cảm xấu hổ hoặc là không biết làm sao.
Trong mắt của Ngôn Húc nhanh chóng xét qua một tia thất vọng, anh ta hơi mỉm cười một cái: “Không cần phải cảm ơn tôi đâu, chẳng qua là tôi cảm thấy em cần phải biết chuyện này, bởi vì...”
Anh ta hơi dừng lại, đôi mắt đen tràn đầy thâm tình nhìn cô: “Tôi không muốn em phải chịu đựng một chút tổn thương nào.”
Nhớ đến lời tỏ tình của anh ta ở bệnh viện vào thời gian trước, cộng thêm bây giờ anh ta nói câu này, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất bối rối.
Tình cảm của anh ta được bộc lộ rõ ràng như vậy, nhưng mà cô lại bất lực.
Chỉ có thể...
“Cảm ơn anh Ngôn Húc.”
Một câu nói cảm ơn cũng đủ để thấy rõ hết tất cả.
Ngôn Húc nhẹ giọng cười một tiếng, che giấu chua xót trong mắt, anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô, dịu dàng nói: “Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy đâu, tôi không thích.”
“Không thích à?” Đường Ngọc Sở nghiêng đầu qua nhìn anh ta, đuôi lông mày nhướng lên, con ngươi của cô càng trở nên lấp lánh trong không gian xe mờ ảo.
Anh ta nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Ừ, không thích.”
Anh ta không thích cô khách khí, bởi vì như vậy cảm giác giữa bọn họ quá mức lạnh nhạt và xa lạ.
Đường Ngọc Sở tinh nghịch nhướng nhướng lông mày: “Vậy sau này tôi sẽ mặt dày một chút, không nói lời cảm ơn với anh nữa.”
Ngôn Húc ấm áp nở nụ cười: “Tôi thích em mặt dày.”
Nói xong, anh ta dịu dàng sờ đầu của cô, trong đáy mắt của anh ta tràn đầy nhu tình, mà cô lại mỉm cười tươi tắn nghiêng đầu qua nhìn anh ta.
Tất cả ở trong mắt của Ngôn Húc mà nói đều tốt đẹp như vậy, hi vọng thời gian dừng tại đây biết bao nhiêu.
Nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, người cuối cùng cũng phải rời khỏi.
Đường Ngọc Sở nhận được cuộc gọi của Từ Sinh, nói là bản thảo tin tức đã được viết xong rồi, chờ cô xem qua.
Đây chính là chuyện lớn, nếu như cô xác nhận có thể, vậy thì có thể trực tiếp đăng tin lên.
Cho nên việc này không thể chậm trễ được.
“Ngôn Húc, sau này có cơ hội thì chúng ta trò chuyện tiếp.”
Đường Ngọc Sở khẽ gật đầu với Ngôn Húc, sau đó quay người mở cửa xe ra.
“Ngọc Sở.” Ngôn Húc bắt lấy tay của cô.
“Hả?” Đường Ngọc Sở quay đầu lại thắc mắc nhìn anh ta.
Chỉ nhìn thấy anh ta mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”
Đường Ngọc Sở nở một nụ cười: “Hẹn gặp lại.”
Mở cửa bước xuống xe, khoát khoát tay với người ngồi ở bên trong xe, Đường Ngọc Sở quay người lại, cũng không thèm quay đầu mà chạy vào trong tòa nhà.
Ngôn Húc hạ một nửa cửa sổ xe xuống nhìn bóng dáng của cô dần dần đi xa, vẻ mặt có chút buồn vô cớ.
Tài xế và trợ lý thấy Đường Ngọc Sở đi rồi, lập tức ngồi lên xe.
Trợ lý quay đầu lại nhìn sếp nhà mình, nhìn thấy thần sắc thất vọng mất mát của anh ta, không khỏi thở dài. Vóc dáng