Vậy tại sao anh lại không nói lời nào?
Lời nói này tựa hồ có chút hùng hổ dọa người, Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu: “Anh đang tức giận, có đúng hay không?”
Ánh mắt của cô có chút uất ức, Lục Triều Dương hơi nhướng mày lên, khóe môi như có như không nhếch lên: “Không phải là em cũng đang tức giận à.”
Đường Ngọc Sở kéo kéo khóe môi, thản nhiên thừa nhận: “Quả thật là em đang tức giận.”
Lục Triều Dương gật đầu một cái rồi nói: “Vậy anh cũng đang tức giận.”
Đường Ngọc Sở: “...”
Một cảm giác bất lực dâng lên từ trong đáy lòng, khiến cho cô cảm thấy thấy mình tức giận chính là tự làm mình ngột ngạt.
Cô thở dài thườn thượt, sau đó nhìn chăm chú vào Lục Triều Dương, giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Em với Ngôn Húc cũng chỉ là bạn bè thôi.”
Lục Triều Dương nhìn chằm chằm vào cô, không lên tiếng.
Ánh mắt của anh quá thâm trầm, cô không hiểu được lúc này anh có suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng nói, mà trong miệng thì lại nói ba chữ ngắn gọn.
“Anh biết rồi.”
Cho nên? Anh nói biết, thật ra là anh cũng không hiểu lầm cô và Ngôn Húc, cũng không có không tin tưởng cô, vậy tại sao anh lại tức giận?
Cái này cô không hiểu được.
Có lẽ nhìn ra được thắc mắc của cô, Lục Triều Dương nói tiếp: “Anh không có thông tin tưởng em, người mà anh không tin tưởng là Ngôn Húc.”
“Hả?” Lần này Đường Ngọc Sở lại càng không hiểu.
Sao anh lại không tin Ngôn Húc chứ?
Lục Triều Dương dựa người ra sau lưng ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nặng nề rơi vào gương mặt tràn ngập vẻ không hiểu của cô, khóe môi chậm rãi cong lên: “Anh ta thích em.”
Đường Ngọc Sở sửng sờ, lập tức kịp phản ứng lại, thăm dò mà hỏi: “Anh là sợ anh ta sẽ làm gì em hả?”
“Ừm.” Lục Triều Dương gật đầu: “Anh ta không phải là một người đơn giản như em thấy qua vẻ bề ngoài.”
Đường Ngọc Sở nhăn lông mày, suy nghĩ một lát: “Anh điều tra anh ta hả?”
Lục Triều Dương không trả lời trực tiếp, mà là hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy anh ta mới vừa vào ngành giải trí ba năm mà lại nổi tiếng như vậy là bởi vì cái gì đây chứ?”
“Đương nhiên là bởi vì kỹ thuật diễn xuất và giá trị nhan sắc của anh ta rồi.”
Đường Ngọc Sở cảm thấy anh hỏi rất ngốc, đây không phải là điều mà tất cả mọi người có thể nhìn thấy được à, cần gì phải hỏi như vậy chứ?
Lục Triều Dương cười khẽ một tiếng: “Ngọc Sở, em cho rằng bước vào ngành giải trí dựa vào giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất thì có thể nổi tiếng như vậy à? Em cũng nghĩ ngành giải trí này quá đơn giản rồi đó.”
“Vậy hả?” Lông mày nhỏ nhắn của Đường Ngọc Sở giật nhẹ: “Quả thật là ngành giải trí rất phức tạp, người khác thì em không biết, nhưng mà Ngôn Húc có thể nổi tiếng thực chất là dựa vào giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất của anh ta.”
Mặc dù là cô đang nói thay cho Ngôn Húc, nhưng mà Lục Triều Dương lại làm lơ, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Anh không phủ nhận anh ta có nhan sắc và kỹ thuật, nhưng mà cũng không thể khinh thường bối cảnh của anh ta được.”
“Cho nên anh đang nói anh ta dựa vào bối cảnh không hề tầm thường của mình mà đi đến vị trí ngày hôm nay.”
Đường Ngọc Sở lặp lại những gì anh muốn diễn đạt.
Lục Triều Dương cười cười: “Có lẽ vậy.”
Có lẽ? Đường Ngọc Sở nhíu mày, không phải là anh cũng không khẳng định Ngôn Húc người ta là dựa vào bối cảnh để nổi tiếng hả.
“Anh ta có phải là dựa vào bối cảnh của mình hay không thì không liên quan gì đến anh, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh ta không phải là người đơn giản như trong tưởng tượng của em.”
Được rồi, cô đã hiểu ý của anh, nói nhiều như vậy, anh chính là sợ Ngôn Húc sẽ làm gì đó với cô.
Trong suy nghĩ của cô, cô cảm thấy Ngôn Húc không phải là loại người có tâm tư, ít nhất là đối với cô thì sẽ không.
Nhưng mà cô cũng không dám nói ra lời này, Triều Dương đã không vui, cô lại nói cái này nữa, chẳng phải là càng gây phiền phức thêm cho mình ư?
Thế là cô hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, ngoan ngoãn nói: “Em đảm bảo sau này em sẽ không gặp anh ta một mình nữa.”
Lục Triều Dương trầm mặc một lát, khóe môi mới cong lên như có như không: “Đây chính là tự em đảm bảo, anh không có ép buộc em.”
Ôi dào, anh đây là điển hình của việc được tiện nghi mà còn khoe mẽ đó!
Đường Ngọc Sở tức giận bĩu môi: “Đúng vậy, anh không có ép buộc em.”
Triều Dương à, thái độ của anh biểu hiện rõ ràng như vậy, em còn có thể không thỏa hiệp sao?
Trong lòng của Đường Ngọc Sở vô cùng bất đắc dĩ và ai oán.
Nhận được đảm bảo của cô, tâm trạng của Lục Triều Dương liền thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ngồi thẳng người dậy, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu như đây là một chuyện không có thật, vậy thì cứ để Thời Thụy ra mặt làm sáng tỏ đi.”
“Vậy để em lên lầu gọi điện thoại