Tống An Kỳ nhờ Thẩm Tử Dục giúp đỡ, để cô đi thăm dò ba mẹ lần nữa.
Nhưng cô không ngờ, cô sẽ gặp được Hướng Tranh.
Lúc đó, cô dưới sự dẫn dắt của cảnh ngục, đi vào phòng thăm phạm nhân, còn anh ta vừa hay đi đến.
Nhìn thấy anh ta lần nữa, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là dừng bước, sững sờ nhìn chằm chằm anh ta từ từ đi đến gần.
“Anh Cửu Tiêu.” Khi anh ta đi qua người cô, cô nhỏ tiếng gọi.
Chân của anh ta hơi khựng lại, nhưng không có dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.
Cô quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp đang rời đi của anh, ánh mắt rất thương cảm.
Tại sao anh ta rõ ràng chính là Lạc Cửu Tiêu, nhưng anh ta lại không quen cô chứ?
Có điều...
Cô nhìn vào phòng thăm nom, anh ta không phải đến thăm ba mẹ của cô chứ?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng rảo bước đi về phía phòng thăm nom.
Câu đầu tiên ba Tống nhìn thấy cô chính là: “Cửu Tiêu vừa rồi đến thăm ba.”
Chuyện vốn dĩ nghi ngờ lập tức trở thành sự thật, cô ngược lại có hơi không tiếp nhận được.
Cô khẽ cười nhè nhẹ: “Ba, anh ấy đến thăm ba rồi sao?”
Ba Tống nghe thấy thế, tưởng cô không tin, vội nói bổ sung: “Ừ, nó vừa mới đi thôi.”
Sau đó ba Tống ý thức được gì đó không đúng: “Không đúng, nó vừa mới đi ra ngoài, hai đứa chắc phải đụng mặt mới đúng.”
Đã chạm mặt rồi. Nhưng anh ta căn bản chính là phớt lờ cô, hoàn toàn không phải là Lạc Cửu Tiêu trước đây từng yêu thương cô đó nữa.
Cô hít một hơi thật sâu: “Ba, con không có chạm mặt. Anh ấy có thể là đi đường khác.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Ba Tống có hơi tiếc nuối: “Tình cảm của hai đứa tốt như vậy, nếu như có thể gặp mặt thì tốt biết mấy.”
“Ba, sẽ gặp được thôi.” Tống An Kỳ không muốn cùng ba nói chuyện nhiều về Lạc Cửu Tiêu, vì thế chuyển chủ đề: “Ba, gần đây ba như thế nào rồi?”
Thời gian thăm nom tiếp theo, cô đều cùng ba Tống nói chuyện liên quan đến vụ án tham nhũng của nhà họ Dương, không có nói thêm một câu về Lạc Cửu Tiêu.
Sau khi thời gian thăm nom ngắn ngủi kết thúc, Tống An Kỳ đi ra khỏi phòng thăm rồi đi ra khỏi nhà giam.
Khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dựa vào thân xe đỗ ở bên đường, cô dừng bước, nheo mắt lại nhìn qua.
Là Lạc Cửu Tiêu.
Cô không dám nghĩ anh ta đang đợi mình, vì thế, mũi chân của cô khẽ chuyển hướng, đi về phía xe của mình.
Khi cô đang mở cửa xe ra, một cánh tay vòng từ sau ra ấn vào cửa xe, cánh cửa lại đóng lại.
Đằng sau truyền đến hơi thở quen thuộc, sống lưng của Tống An Kỳ hơi cứng đờ, ánh mắt dừng trên bàn tay đè cửa xe lại, khớp xương thanh mảnh, giữa bọn trỏ và ngón cái có một vết sẹo nhàn nhạt.
Vết sẹo.
Cô mím môi, đó là vết sẹo bị dao cắt phải.
Vết sẹo bị cô cầm dao cắt phải.
“An Kỳ.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, mũi của cô thấy hơi cay, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Cô mím mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó xoay người, ánh mắt có chút lạnh dừng trên gương mặt điển trai quen thuộc đó, trên môi nở nụ cười lạnh: “Anh Hướng, tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có thân đến mức có thể gọi trực tiếp tên của đối phương.”
Hướng Tranh nhìn cô, trong mắt từ từ xuất hiện ý cười nhiều hơn, cô vẫn giống như trước kia, mồm miệng sắc bén.
Hướng Tranh rút tay của mình lại, đút vào túi quần, khẽ nói: “Hướng Tranh quả thật không có thân quen với em, Lạc Cửu Tiêu chắc là thân.”
Tống An Kỳ nhíu mày, anh ta không phải không thừa nhận là Lạc Cửu Tiêu hay sao? Thế nào lại chủ động nhắc đến Lạc Cửu Tiêu? Anh ta đây là có ý gì?
Nhìn ra nghi hoặc của cô, Hướng Tranh nhướn mày: “An Kỳ, nếu như anh nói anh có nỗi khổ tâm em có tin không?”
Tống An Kỳ nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy anh nói anh có nỗi khổ gì?”
Hướng Tranh cười khổ: “Xin lỗi, An Kỳ, anh không thể nói cho em biết.”
Tống An Kỳ sững người, sau đó khẽ cười, giữa chân mày chính là sự giễu cợt: “Không thể nói nỗi khổ là gì với tôi, vậy tôi phải tin tưởng anh