“An Kỳ.” Hàn Minh Nhân cản đường đi của Tống An Kỳ.
Tống An Kỳ ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn gương mặt của anh, giọng nói mang theo sự chế giễu hỏi: “Hàn Minh Nhân, anh cảm thấy trêu đùa tôi rất vui sao?”
“Không phải, An Kỳ, anh không phải đang trêu đùa em.” Sắc mặt của Hàn Minh Nhân rất khẩn trương: “Anh thật sự không quên được em, thật sự yêu em, muốn theo đuổi lại em.”
“Vậy sao?” Tống An Kỳ nhướn mày: “Vậy anh sao không dám nói rõ ràng với Dương Thiên Thiên?”
“Đó... đó không phải vì cô ta đang mang thai sao?”
“Mang thai?” Tống An Kỳ bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn anh ta càng lạnh: “Nếu cô ta đã mang thai rồi, vậy thì cố gắng ở bên cô ta cả đời đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Vừa dứt lời, cô không thèm liếc nhìn anh ta, vòng qua anh ta, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng vào trong tòa nhà.
Hàn Minh Nhân đứng tại chỗ, thần sắc dần dần âm trầm, bàn tay buông thõng siết chặt lại, trong mắt xuất hiện một tia âm lãnh.
Tống An Kỳ, anh ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
...
Thật sự đủ phiền muộn mà!
Đầu tiên gặp phải Hướng Tranh, sau lại xuất hiện Hàn Minh Nhân, hai người đàn ông này chính là cố tình mang đến phiền phức cho cô sao?
Vừa về đến nhà, Tống An Kỳ giống như bị rút cạn sức lực, cả người nằm bò trên sô pha.
Vốn dĩ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu lại xuất hiện gương mặt của Hướng Tranh, khiến trong lòng cô buồn bực một trận.
Cô từ trên sô pha bò dậy, quanh chân lại, ngửa đầu dựa vào sô pha.
“An Kỳ, nếu như anh nói anh có nỗi khổ riêng em có tin không?”
Bên tai dường như vẫn văng vẳng câu hỏi dè dặt của Hướng Tranh.
Cô cười trầm thấp, lẩm bẩm tự nói với mình: “Tin, tôi sao lại không tin.”
Rốt cuộc là nỗi khổ gì khiến anh nhiều năm như vậy cũng không liên lạc với cô, thậm chí ngay cả ba mẹ cô anh ta cũng không có liên lạc, giống như mất đi người như anh vậy.
Trùng phùng, anh ta phủ nhận bản thân là Lạc Cửu Tiêu, xem cô như một người xa lạ.
Khiến cô đau lòng rất lâu, bây giờ anh chủ động thừa nhận rồi, cô không cần nữa!
Có điều... cô thở phào, khóe miệng không đè nén được mà cong lên, anh Cửu Tiêu của cô trở về rồi.
...
Khi sắp tan làm, Đường Ngọc Sở nhận được tin nhắn của Lục Thanh Chiêu gửi đến.
Chị dâu, kẻ địch của chị xuất hiện rồi.
Nhìn thấy hai chữ ‘kẻ địch, Đường Ngọc Sở nhíu mày, cảm thấy có hơi khó hiểu.
Vì thế, cô trả lời lại: kẻ địch gì?
Rất nhanh, tin nhắn của Lục Thanh Chiêu lại đến.
Chính là đối tượng mà lão ba em sắp xếp cho anh cả ấy.
Đường Ngọc Sở hơi nheo mắt, thì ra kẻ địch chính là chính là chỉ người này.
Có điều, Lục Triều Dương không có nói chuyện ba anh sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh với cô, Thanh Chiêu thế này coi như cố tình tiết lộ tin tức cho cô sao?
Cô gọi điện cho Lục Thanh Chiêu, hỏi rõ ràng tình hình, sau đó tan làm lái xe đến Hoàng Đình.
Thanh Chiêu nói với cô, đối tượng xem mắt đó ở trong công ty của Triều Dương.
Đợi cô chạy đến Hoàng Đình, xe vừa dừng trước cửa công ty, xuyên qua lớp kính chắn gió thì nhìn thấy một đôi nam nữ từ cửa toà nhà Hoàng Đình đi ra.
Nam đẹp trai, nữ xinh gái, nhìn trông rất xứng đôi.
Cô nheo mắt, tay chặt vô lăng bất giác siết chặt lại, đáy mắt xuất hiện lãnh ý.
Cô không có xuống xe, mà nhìn chằm chằm đôi nam nữ đó.
Cách quá xa, cô không nhìn rõ biểu cảm của bọn họ.
Nhưng cô gái ghé sát vào tai người đàn ông nói chuyện, người đàn ông đó không tránh ra thì có thể biết người đàn ông không ghét bỏ cô gái này.
Phát hiện này khiến trái tim của cô lập tức giống như bị người ta bóp nghẹt, hơi hoảng.
Một hồi chuông giục rã bỗng vang lên trong khoang xe yên tĩnh, trái tim của cô run lên, sau đó ấn cái tai nghe bluetooth.
“Chị dâu, chị đến Hoàng Đình chưa?” Giọng của Lục Thanh Chiêu truyền đến.
Đường Ngọc Sở vẫn nhìn đôi nam nữ đứng trước cửa công ty, khẽ đáp: “Ừm, tôi đến rồi.”
“Ở đâu vậy? Em sao không nhìn thấy?”
Lục Thanh Chiêu vừa