Bởi vì tôi không nhẫn tâm nhìn một mình cô chờ đợi.
Lời của Sở Ngạn Lâm khiến Ứng Tiêu Tiêu ngây ra, cô nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của anh ta.
Anh ta mỉm cười ôn hòa, ánh mắt ôn nhuận như ngọc.
Một lúc sau, Ứng Tiêu Tiêu nháy nháy mắt, khẽ mỉm cười: “Sở Ngạn Lâm, anh nói như vậy, tôi sẽ hiểu lầm anh thích tôi đó.”
“Hiểu lầm như vậy không phải rất tuyệt sao?” Sở Ngạn lâm mỉm cười đầy ý vị, con ngươi màu hổ phách có lưu quang nhàn nhạt.
“Quả thật rất đẹp.” Ứng Tiêu Tiêu cắn môi: “Có điều, tôi đã có người mình thích rồi.”
Đáy mắt của Sở Ngạn Lâm xẹt qua ánh sáng không nhìn rõ, vẫn dịu dàng mỉm cười: “Không sao, tôi thích cô là đủ rồi.”
Ứng Tiêu Tiêu nhướn mày, cơ thể dựa sát về sau, ánh mắt thăm dò dừng trên gương mặt của anh ta: “Sở Ngạn Lâm, anh đây là đang trêu đùa tôi hay nói thật?”
“Cô cảm thấy sao?” Sở Ngạn Lâm không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Giả.” Ứng Tiêu Tiêu đáp lại mà không cần suy nghĩ: “Dù sao tôi là bạn gái của Thanh Chiêu, anh sao có thể thích bạn gái của anh em được chứ?”
Sở Ngạn Lâm cúi đầu cười: “Chỉ là muộn mà chút mà thôi.”
Giọng của anh ta rất nhỏ, Ứng Tiêu Tiêu không có nghe rõ: “Anh nói gì? Tôi không nghe thấy.”
Sở Ngạn Lâm ngẩng đầu, khẽ nói: “Không có gì.”
Nếu đã không có gì, Ứng Tiêu Tiêu cũng không truy hỏi nữa, cô cũng không có hứng thú.
Cô đứng dậy muốn đi đến quầy rượu cầm chai rượu, sau đó quay lại đứng trước mặt Sở Ngạn Lâm, giơ chai rượu trong tay: “Có muốn uống cùng tôi một ly không?”
Sở Ngạn lâm nhướn mày: “Rất vinh hạnh.”
...
Lục Thanh Chiêu thích thú nghe những chuyện thú vị ở nước ngoài của Minh Tiểu Tiểu, thỉnh thoảng bật cười to.
Vô tình quay đầu lại, anh ta nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu và Sở Ngạn Lâm ngồi trong góc.
Ý cười trên môi dần dần biến mất, anh cứ nhìn bọn họ như thế.
Không biết Sở Ngạn lâm nói đến cái gì, chỉ thấy Ứng Tiêu Tiêu cười rất tươi, gương mắt tinh tế như phát quang lay động lòng người.
Đáy lòng lướt qua một tia khác lạ, anh mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt xinh đẹp đang cười vui vẻ đó.
Thấy cô ở trước mặt Sở Ngạn lâm cười vui vẻ như thế, anh ta tự nhiên cảm thấy có hơi không thoải mái.
Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn thấy Lục Thanh Chiêu nghiêng đầu không biết đang nhìn cái gì mà thất thần như thế, vì thế, anh ta thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn qua.
Khi nhìn thấy Sở Ngạn Lâm và Ứng Tiêu Tiêu, trong mắt anh vụt qua một tia khác lạ, hai bọn họ sao lại ở cùng nhau?
Anh thấy ánh mắt của Lục Thanh Chiêu đờ đẫn, khóe môi cong lên cười trêu chọc: “Nhìn không ra Sở Ngạn lâm và bạn gái của cậu lại nói chuyện được với nhau.”
Nghe vậy, Lục Thanh Chiêu quay đầu liếc nhìn anh ta, sau đó đứng dậy, dưới sự chú ý của Thẩm Thanh Thu mà đi về phía hai người ‘đang nói chuyện’.
“Thanh Chiêu ghen rồi sao?” Thẩm Thanh Thu nhướn mày, trong mắt xẹt qua tia hứng thú.
...
Sở Ngạn lâm rất vui tính, rất hài hước, tóm lại rất dễ có thể chọc cô vui.
Vừa uống rượu, vừa nghe Sở Ngạn Lâm nói chuyện, không phải khi nào được hưởng thụ loại vui vẻ này.
Ít nhất, cô không cần nghĩ đến cái tên Lục Thanh Chiêu đáng ghét đó nữa.
Ứng Tiêu Tiêu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt ngước lên, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Ánh mắt của Sở Ngạn Lâm luôn dừng trên gương mặt của cô, cho nên biểu cảm của cô có thay đổi thì anh ta đều nhìn thấy.
Thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm về phía sau anh ta, nhíu mày, anh ngoảnh đầu, chỉ thấy Lục Thanh Chiêu đang đi đến phía này.
Ánh mắt Sở Ngạn Lâm lóe lên, cười nói: “Bạn trai đến rồi, tôi nên tránh đây.”
Nói rồi, anh ta đứng dậy muốn rời khỏi.
Lúc này---
“Khoan đã.” Ứng Tiêu Tiêu túm lấy tay của anh.
Sở Ngạn Lâm cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua bàn tay bị cô túm lấy, mắt híp lại, sau đó dừng trên mặt anh: “Sao thế?”
“Giúp tôi một việc.” Cô khẽ nói, trong mắt vụt qua một tia cầu khẩn.
Dương Ngạn Lâm nhướn mày, ngồi trở lại.
Ứng Tiêu Tiêu biết anh ta đã đồng ý giúp mình, vì thế nhỏ giọng nói cảm ơn.
Sở Ngạn lâm cong môi, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta nhìn không rõ tâm tư của anh ta lúc này.
Lục Thanh Chiêu vừa đến gần thì nhìn thấy Ứng Tiêu Tiêu túm lấy tay của Sở Ngạn Lâm, ánh mắt hơi tối lại: “Ứng Tiêu Tiêu, cô có phải quên mình là ai rồi không?”
Giọng điệu