Không thấy bác Triệu nữa.
Nghe lời của Triệu Khải Dương, trong đầu Đường Ngọc Sở lóe lên suy nghĩ thế này.
Chuyện có lẽ không đơn giản như thế.
Đường Ngọc Sở ngẫm nghĩ, sau đó nói với Triệu Khải Dương: “Như vậy đi, anh cùng tôi đi tới một nơi, chúng ta trực tiếp hỏi rõ bà ta bác Triệu đã đi đâu.”
Triệu Khải Dương nhíu mày, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô, cô không phải cũng là người nhà họ Đường sao, ba anh ta đi đâu, chẳng lẽ cô không biết sao?
Nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta, Đường Ngọc Sở cười áy náy: “Xin lỗi, tôi đã lâu không ở đây rồi, cho nên tình huống cụ thể tôi không biết.”
“Thì ra là vậy.” Triệu Khải Dương bừng hiểu ra, sau đó ngại ngùng cười: “Xin lỗi, tôi không biết tình hình như vậy, cho nên...”
Đường Ngọc Sở cười lắc đầu: “Đừng căng thẳng, anh nghĩ vậy cũng rất bình thường.”
...
Đường Ngọc Sở lại đến bệnh viện, Triệu Uyển Nhan vừa thấy cô, lập tức trầm mặt: “Cô còn tới làm gì?”
Triệu Uyển Nhan chú ý tới lần này cô không phải tới một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông.
“Sao? Còn dẫn theo trợ thủ tới?” Triệu Uyển Nhan trào phúng.
Đối với lời trào phúng của bà ta, Đường Ngọc Sở xem như không nghe thấy, trực tiếp mở miệng hỏi bà ta: “Triệu Uyển Nhan, bác Triệu đâu?”
Triệu Uyển Nhan sững sốt, lập tức đáp: “Ông ta về quê rồi.”
“Về quê?” Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Bà chắc chứ?”
Triệu Uyển Nhan không hiểu sao bỗng nhiên cô lại hỏi tới bác Triệu, nhưng vẫn kiên trì với câu nói của mình: “Tôi chắc, lúc ông ta về nhà tôi còn đưa thêm hai tháng lương cho ông ta.”
Đường Ngọc Sở híp mắt, ánh mắt nguy hiểm, cô chỉ Triệu Khải Dương bên cạnh: “Triệu Uyển Nhan, bà biết anh ta là ai không?”
Triệu Uyển Nhan liếc nhìn Triệu Khải Dương, lạnh lùng nói: “Tôi không hứng thú muốn biết cậu ta là ai.”
“Anh ta là con trai của bác Triệu.” Lúc Đường Ngọc Sở nói ra thân phận của Triệu Khải Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Triệu Uyển Nhan, ý muốn tìm ra bất thường từ biểu cảm nhỏ của bà ta.
Quả nhiên, lúc nghe thấy Triệu Khải Dương là còn trai bác Triệu, đáy mắt Triệu Uyển Nhan lướt qua khủng hoảng, mặc dù rất nhanh chóng nhưng vẫn bị cô bắt được.
Quả nhiên bà ta biết bác Triệu thật ra đã đi đâu.
Đường Ngọc Sở tiếp tục nói: “Anh ta nói với tôi bác Triệu không về quê, vậy bác Triệu đi đâu rồi?”
Đối diện với chất vấn của Đường Ngọc Sở, Triệu Uyển Nhan rất thản nhiên, bà ta cười phì, buồn cười nhìn cô: “Đường Ngọc Sở, cô hỏi tôi tôi làm sao biết chứ? Ông ta nói với tôi ông ta muốn về quê, về phần ông ta có thật sự về quê không, tôi làm sao biết chứ?”
“Bà không biết thì ai biết đây?” Đường Ngọc Sở lườm bà ta.
Lúc này, Triệu Khải Dương mở miệng: “Chào bà, nếu bà biết ba tôi đã đi đâu thì có thể nói cho tôi biết hành tung của ông ấy không? Tôi thật sự rất nôn nóng rất lo lắng, tôi không liên lạc được với ông ấy một khoảng thời gian rồi.”
Giọng Triệu Khải Dương tràn đầy khẩn cầu.
Nhưng Triệu Uyển Nhan không có hành động gì, bà ta cười lạnh, ánh mắt nhìn con trai bác Triệu tràn đầy tia sáng lạnh lẽo, trào phúng nói: “Làm con trai cũng không biết ba mình đi đâu, tôi làm sao biết chứ?”
Triệu Khải Dương không biết làm sao nhìn Đường Ngọc Sở, cô mỉm cười an ủi anh ta, kêu anh ta bình tĩnh đừng nôn nóng.
Đường Ngọc Sở biết rõ Triệu Uyển Nhan nhất định biết bác Triệu đã đi đâu, nhưng nếu bà ta không nói, họ cũng không có cách nào với bà ta.
Thế là cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Bà đã không muốn nói, vậy chúng tôi chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát thôi.”
Nói tới đây, cô quay đầu hỏi Triệu Khải Dương: “Anh đã báo cảnh sát chưa?”
“Chưa, tôi cho rằng ba tôi...”
“Bây giờ báo cảnh sát.” Không đợi anh ta nói xong, Đường Ngọc Sở trực tiếp cắt ngang.
Triệu Khải Dương khẽ sững sốt, sau đó gật đầu: “Được, tôi báo ngay.”
Anh ta lấy điện thoại ra bấm “113” trước mặt Triệu Uyển Nhan.
Đáy mắt Triệu Uyển Nhan âm u, đôi tay đặt dưới chăn nắm chặt lại.
Bác Triệu đã đi đâu, bà ta là người rõ ràng nhất.
Bây giờ hai người Đường Ngọc Sở báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra, vậy có khả năng sự