Sau khi Thẩm Tử Dục đứng ra nói rõ về tình hình thực tế của mối tình giữa mình và Tống An Kỳ, những lời bàn tán trên mạng dần dần trở nên không còn cay nghiệt như thế nữa.
“Sao lại thế?” Dương Thiên Thiên không dám tin Thẩm Tử Dục lại ra mặt vì một con ả đê tiện, cô ta còn nghĩ rằng anh chỉ muốn chơi đùa mà thôi.
Bây giờ dư luận trên mạng bắt đầu nghiêng về phía Tống An Kỳ, đây không phải là tình hình mà cô ta muốn thấy.
Vốn dĩ muốn lợi dụng chuyện tình cảm để bôi đen tên tuổi của Tống An Kỳ, có điều bây giờ việc sắp thành lại hỏng, cô ta phải tìm cách đối phó với Tống An Kỳ mới được, chắc chắn không thể để cô ta cướp Minh Nhân đi.
Nghĩ đến Hàn Minh Nhân, cô ta đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đến một căn phòng ở góc khuất trên tầng ba của ngôi biệt thự, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái rồi cao giọng nói: “Minh Nhân, anh đói chưa?”
Sau mười mấy giây im lặng, một giọng nói yếu ớt vang lên từ bên trong: “Thiên Thiên, nếu như cô không thả tôi đi thì chắc chắn tôi sẽ không ăn cơm đâu.”
Gương mặt Dương Thiên Thiên trở nên cứng đờ, giọng nói của cô ta lạnh xuống: “Hàn Minh Nhân, Tống An Kỳ có xứng để anh làm hại mình không?”
“Ha!” Tiếng cười lạnh vang ở bên trong: “Ít nhất thì cô ấy không tàn nhẫn như cô, không ngờ cô lại giam cầm tôi.”
Dương Thiên Thiên siết chặt hai tay, chẳng phải vì anh nên cô ta mới trở nên nhẫn tâm như thế này hay sao, nếu như anh không muốn trở lại với Tống An Kỳ thì cô ta có cần ra hạ sách này vì sợ hãi bị mất đi anh không?
“Minh Nhân, anh đừng trách em. Em yêu anh nên mới không thể không làm như thế.”
“Yêu tôi?” Giọng nói của Hàn Minh Nhân cao vút lên mang theo vẻ mỉa mai: “Thiên Thiên, cô yêu tôi như thế này tôi chẳng chịu nổi đâu, thật sự không chịu đựng nổi.”
Không chịu nổi? Dương Thiên Thiên cười lạnh, giọng nói của cô ta sắc lẻm: “Hàn Minh Nhân, chẳng phải ban đầu anh đến với tôi là vì gia thế của tôi hay sao? Bây giờ nhà họ Dương thất thế nên anh muốn quay lại với cô ta, anh đừng nghĩ rằng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì? Rốt cuộc anh cũng chỉ là một kẻ ham mê quyền lực và tiền bạc mà thôi.”
Căn phòng trở nên im lặng, một hồi lâu sau cũng chẳng có tiếng nói nào vang lên.
Dương Thiên Thiên thở dài: “Hàn Minh Nhân, tự anh nghĩ cho kỹ đi, bây giờ Tống An Kỳ là bạn gái của Thẩm Tử Dục, anh cảm thấy cô ta sẽ về với anh sao? Em tin rằng chỉ cần là người phụ nữ có mắt thì sẽ biết anh và Thẩm Tử Dục ai tốt hơn. Bởi thế, anh nghĩ cho kỹ bây giờ mình làm thế có đáng không?”
Vẫn im lặng.
Mặc dù cô ta nhẫn tâm giam cầm Hàn Minh Nhân nhưng rốt cuộc thì Dương Thiên Thiên vẫn quan tâm đến anh ta. Thấy anh ta vẫn im lặng không lên tiếng, cô ta cũng mềm lòng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Minh Nhân, em không trách anh vì anh đã nói sự thật cho cô ta nghe, hại chú hai bị vào tù. Nhưng em không cho phép anh tái hợp với cô ta đâu, anh làm thế chẳng khác nào không coi em và con ra gì, có biết là em đau lòng lắm không?”
Lần này, cuối cùng thì Hàn Minh Nhân cũng lên tiếng: “Làm gì có chuyện anh không xem em và con ra gì.”
“Thế vì sao anh muốn tái hợp với cô ta?” Dương Thiên Thiên gặng hỏi.
Sau khi im lặng trong giây lát, giọng nói của Hàn Minh Nhân lại vang lên: “Vì tiền, vì tương lai.”
Anh ta thừa nhận ý đồ của mình một cách thẳng thắn, Dương Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải nói vì yêu gì đấy, vì tiền cũng là một chuyện không có gì đáng trách.
“Minh Nhân, mặc dù ba em nắm giữ ít cổ phần hơn trước kia nhưng ít nhiều gì cũng là một trong số những cổ đông của tập đoàn, mỗi một phần lợi nhuận của tập đoàn đều có phần của ba em, bởi thế chúng ta sẽ không khó khăn lắm đâu.”
Hàn Minh Nhân im lặng, Dương Thiên Thiên lại nói tiếp: “Hơn nữa…rõ ràng Tống An Kỳ không hề muốn tái hợp với anh, chẳng qua là cô ta thấy anh sốt sắng muốn tái hợp với cô ta nên lợi dụng anh để cứu ba mẹ của mình.”
Hàn Minh Nhân sầm mặt xuống ngay khi nghe cô ta nói như thế, thật ra trong lòng anh ta cũng biết Tống An Kỳ muốn lợi