Muốn tôi tác thành cho các người à, trừ phi tôi chết.
Câu nói của ông cụ Thẩm khiến cho bọn họ không còn cơ hội xoay chuyển nữa.
Tống An Kỳ cảm thấy bàn tay Thẩm Tử Dục đang đặt trên vai cô siết chặt lại, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng.
Chỉ thấy anh nhìn ông nội mình với vẻ nghiêm túc, hoàn toàn chẳng có vẻ sợ hãi nào cả, rồi đôi môi mỏng của anh mấp máy: “Nếu như cháu phải cưới cô ấy cho bằng được thì sao?”
“Thế thì cháu cút ra khỏi nhà họ Thẩm ngay!” Thái độ của ông cụ Thẩm rất lạnh lùng vô tình.
Thẩm Tử Dục mím môi rồi bật cười khe khẽ: “Ông nội, đây là ông nói đó, ông đừng có hối hận.”
Ông cụ Thẩm nhíu mày lại rồi nhìn nụ cười kỳ quặc anh với ánh mắt sắc lẻm, dường như anh đã đưa quyết định gì đó, trong lòng ông cụ không khỏi nảy sinh ra cảm giác bất an.
“Ông nội, thế thì cháu sẽ cút ra khỏi nhà họ Thẩm.”
Thẩm Tử Dục nhìn sâu vào mắt ông cụ Thẩm rồi nắm tay Tống An Kỳ, dẫn cô ra khỏi nhà.
Quả nhiên là như thế!
Ông cụ Thẩm quay lưng lại, rống lên Thẩm Tử Dục đang bước đi chẳng chút do dự kia: “Nhóc con, hôm nay cháu mà bước chân ra khỏi nhà họ Thẩm thì sau này đừng hòng trở về nữa.”
Thẩm Tử Dục phớt lờ lời nói của ông cụ, anh dứt khoát sải bước ra ngoài.
Nhưng Tống An Kỳ lại quay đầu nhìn ông cụ Thẩm, một ông lão tóc đã bạc trắng, tay cầm quải trượng, cơ thể hơi khòm, cô không nhìn thấy rõ gương mặt của ông ta vào giây phút này nhưng cũng biết chắc chắn ông cụ rất tức giận.
Nhìn cháu trai của mình lại ngỗ nghịch với mình, cho dù có là người già nào đi chăng nữa cũng sẽ không chịu nổi.
Thấy ông cụ cứ đứng đó nhìn bọn họ bỏ đi, Tống An Kỳ không khỏi mềm lòng, đột nhiên cô khựng bước.
Thẩm Tử Dục quay đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: “Sao thế?”
Tống An Kỳ mỉm cười: “Tử Dục, em đã nói không muốn nhìn thấy anh trở mặt với gia đình, chứ bằng không em sẽ áy náy lắm.”
Thẩm Tử Dục nhíu mày, anh quay đầu nhìn ông cụ Thẩm rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “An Kỳ à, em đừng để ông nội anh lừa, ông ấy chỉ uy hiếp anh thôi chứ làm sao đuổi anh ra khỏi nhà họ Thẩm được?”
“Vậy sao?” Tống An Kỳ nhíu mày: “Dù có là như thế thì anh cũng đừng tức giận bỏ đi chứ, ông cụ sẽ đau lòng đến mức nào đây.”
“Ông nội anh đối xử với em như vậy mà em vẫn còn quan tâm đến ông ấy.” Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ tức giận lắm, chỉ mong anh dẫn cô rời khỏi nhà họ Thẩm ngay.
Tống An Kỳ mỉm cười: “Chẳng qua là ông nội anh chỉ muốn tốt cho anh thôi, bởi thế em cũng có thể hiểu được vì sao ông ấy lại đối xử với em như vậy. Hơn nữa…” Cô nghĩ ngợi một lát rồi tiếp tục nói: “Em cảm thấy ông nội của anh cũng đáng yêu mà.”
Thật ra nếu quan sát ông cụ Thẩm một cách kỹ lưỡng sẽ nhìn thấy gương mặt của ông cụ rất hiền từ, không hề có vẻ cay nghiệt một chút nào, nhưng lời ông cụ nói ra lại làm tổn thương người khác đến như vậy, chắc hẳn là vì muốn cô thấy khó mà lui nên mới cố tình nói như thế đấy nhỉ.
“Đáng yêu hả?” Thẩm Tử Dục nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em là người đầu tiên hình dung ông nội anh như thế đó.”
“Thế…Thế thì chúng ta đừng đi nữa, có được không anh?” Tống An Kỳ nhìn anh.
Thẩm Tử Dục suy nghĩ trong giây lát rồi miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, nghe lời em đấy.”
Rồi sau đó, hai người bọ họ nắm tay nhau đi đến trước mặt ông cụ Thẩm.
Khỏi phải nói cũng biết gương mặt ông cụ sa sầm, ông ta lạnh lùng nhìn bọn họ: “Không phải cút rồi sao? Trở về để làm gì?”
Thẩm Tử Dục phì cười:”Ông nghĩ rằng cháu muốn về lắm sao? Cháu nể mặt An Kỳ nên mới về đây thôi.”
Nghe thấy thế, ông cụ Thẩm quay sang nhìn Tống An Kỳ, thấy cô mỉm cười, ông cụ lập tức quay đầu đi.
Mặc dù là thế, Tống An Kỳ vẫn không khỏi phì cười, cô đã có suy nghĩ khác về ông cụ Thẩm, cũng không còn sợ ông cụ nữa.
Cứ như thế, Tống An Kỳ ‘mặt dày mày dạn’ ở lại nhà họ Thẩm ăn