Thân Ngải Hân nằm mơ cũng không nghĩ tới một diễn viên không chút tiếng tăm gì như mình lại có thể làm nữ chính, chuyện này giống như một giấc mơ với cô ta.
Cho nên sau khi buổi họp báo kết thúc thì cô ta cũng ngây người.
Cô ta về phòng nghỉ, cả người nằm trên sô pha, ai không biết còn tưởng rằng cô ta vừa tham gia cuộc thi chạy một trăm mét.
“Chị, rót cho em một ly nước.” Cô ta giơ tay, cũng không thèm nhìn trong phòng có ai, nói với chị trợ lý của mình.
Một lát sau, một ly nước đưa tới tay cô ta.
“Cảm ơn.” Cô nhẹ giọng nói câu, sau đó ngồi dậy, đang định uống nước, khóe mắt lại liếc thấy khuôn mặt cười dịu dàng.
Cô ta kinh ngạc mở ta mắt, nhanh chóng quay đầu nhìn qua, kinh ngạc nói: “Chị Ngọc Sở, sao chị lại ở chỗ này?”
Đường Ngọc Sở cười: “Chị đến thăm em một chút.”
Thân Ngải Hân nhìn ly nước trong tay, cười xấu hổ: “Chị Ngọc Sở, thật ngại quá, còn để chị rót nước cho em.”
“Không sao.” Ánh mắt Đường Ngọc Sở dịu dàng nhìn cô ta: “Em uống nước đi, sau đó chúng ta nói chuyện bộ phim.”
“Được.” Thân Ngải Hân trả lời, sau đó nhanh chóng uống một hơi hết ly nước.
Đường Ngọc Sở nhìn cô ta vội vàng uống nước thì bất đắc dĩ cười cười, sau đó cô lấy kịch bản từ trong túi ra.
Cô đưa nó cho Thân Ngải Hân: “Đây là kịch bản phim, em cứ xem cho kỹ.”
Thân Ngải Hân nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy, cúi đầu lật xem.
“Bởi vì tình hình bất ngờ, cho nên hơi vội vàng, chị cũng nói đạo diễn cố gắng chuyển phần quay phim của em ra phía sau, để trống thời gian cho em làm quen với kịch bản.”
Thân Ngải Hân ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, em hiểu rồi.”
Đường Ngọc Sở cười áy náy: “Thân Ngải Hân, xin lỗi, gấp gáp tìm em như vậy, hy vọng sẽ không gây phiền phức cho em.”
Thân Ngải Hân nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Không đâu, chị Ngọc Sở.”
Thân Ngải Hân mím môi, tiếp tục nói: “Em còn muốn cảm ơn chị Ngọc Sở đã cho em một cơ hội tốt như vậy, nếu không thì em nằm mơ cũng không dám nghĩ mình có thể đóng phim, hơn nữa còn là một tác phẩm lớn như thế.”
Biểu cảm và ngôn ngữ của Thân Ngải Hân tràn đầy lòng biết ơn.
Đường Ngọc Sở im lặng một lát, sau đó nói: “Thật ra bởi vì em thích hợp với nhân vật này nên chị mới chọn em, vì thế em phải muốn cảm ơn chính mình.”
Thân Ngải Hân cúi đầu xấu hổ cười: “Vậy là do chị Ngọc Sở nhìn trúng em.”
Đường Ngọc Sở bật cười vỗ vai cô ta: “Thân Ngải Hân, đừng không tự tin như vậy, em thật sự rất tuyệt, chị rất mong chờ bộ phim này sẽ tạo ra kết quả tốt.”
“Thật sao?” Thân Ngải Hân ngẩng đầu nhìn cô.
“Thật đó.” Đường Ngọc Sở gật đầu thật mạnh: “Cho nên em phải quay phim thật tốt, chị tin em nhất định có thể cho chị và người xem một kết quả bất ngờ.”
Thân Ngải Hân lập tức tràn đầy tin tưởng: “Em sẽ không làm cho chị thất vọng, chị Ngọc Sở.”
Đường Ngọc Sở cười cười: “Ừ, chị tin em.”
...
Sau buổi họp báo khai máy, Đường Ngọc Sở và Lục Triều Dương cùng trở về kinh thành.
Nhà họ Lục đứng đầu bốn gia tộc lớn, tài lực và thế lực chắc chắn không thể khinh thường.
Nhà cũ họ Lục nằm trên giữa sườn núi yên tĩnh, phía trước là một hồ nhân tạo lớn, phong cảnh như tranh vẽ.
Chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước cửa biệt thự, ánh mắt Đường Ngọc Sở xuyên qua kính chắn gió dừng lại trên biệt thự châu Âu xinh.
Mái nhà màu đỏ, tường màu trắng, ánh nắng sau mười hai giờ chiếu vào cửa sổ lớn sát đất, tạo ra phản xạ ánh sáng chói mắt.
Đường Ngọc Sở nheo mắt lại, hai tay nắm chặt dây an toàn, trong lòng rất lo lắng, trái tim đập “thình thịch” rất nhanh.
Mặc dù nói con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng, nhưng nếu muốn gặp người lớn không thích mình thì nói thật, cô muốn bỏ cuộc giữa đường.
Lục Triều Dương cởi dây an toàn, quay