“Chỉ cần cô đồng ý, cô có thể ở bên cạnh Triều Dương, không có ai sẽ chia rẽ hai người, cho dù là ba của Triều Dương cũng không thể, hơn nữa Thanh Chiêu cũng sẽ không bị ba nó khống chế. Điều kiện như vậy cũng không tệ đúng không.”
Lâm Tuyết Chi bổ sung nói, sau đó dáng vẻ đầy tự tin nhìn Đường Ngọc Sở.
Xem ra bà ta chắc chắn cho rằng cô sẽ đồng ý đề nghị này, Đường Ngọc Sở cong khóe môi: “Xin lỗi, dì, tôi sợ mình không thể đồng ý với bà.”
Vẻ mặt Lâm Tuyết Chi cứng đờ, sau đó vội vàng hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ cô muốn rời xa Triều Dương, cô muốn thấy ba Triều Dương ra tay với Thanh Chiêu sao? “
Đường Ngọc Sở cười khẽ: “Dì yên tâm, tôi sẽ không rời xa Triều Dương, hơn nữa Triều Dương cũng sẽ không để Thanh Chiêu chịu tổn thương.”
Lâm Tuyết Chi nhìn cô gái cười nhạt trước mặt, vẻ mặt tự tin kia làm cho bà ta có chút hoảng hốt, bà ta hít một hơi thật sâu hỏi lại: “Cô thật sự không đồng ý sao?”
Nếu cô không nghe theo lời của bà ta, vậy thì bà ta cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Không muốn. Tôi là vợ của Triều Dương, tôi không có quyền xen vào chuyện của anh ấy và nhà họ Lục, cũng không muốn xen vào, cho nên dì không cần ra tay ở chỗ tôi.”
Lâm Tuyết Chi nghe cô nói vậy thì hiểu rõ, thì ra cô nhóc này đã nhìn thấu mọi chuyện.
Bà ta cười nhạo: “Tôi đúng là đã xem thường cô.”
Đường Ngọc Sở chỉ cười không nói.
“Nếu đã như vậy thì chúng ta không còn gì để nói.”
Lâm Tuyết Chi nói xong thì đứng dậy rời đi, để lại một mình Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở cầm cà phê trên bàn uống một ngụm, sau đó thỏa mãn híp mắt lại, ừm, cà phê này không tệ.
...
Buổi tối Đường Ngọc Sở ăn cơm với Lục Triều Dương thì nhắc tới chuyện Lâm Tuyết Chi tìm mình, Lục Triều Dương nhíu mày: “Sao em không nói với anh một tiếng?”
Đường Ngọc Sở sững sờ: “Không phải hiện tại em đang nói với anh sao?”
Lục Triều Dương đặt đũa trong tay xuống, ung dung nhìn cô: “Anh nói trước khi em đi gặp bà ta thì tại sao không nói trước với anh một tiếng?”
À, thì ra ý của anh là như vậy.
“Em nghĩ bà ta cũng không dám làm khó em, cho nên em không nói với anh.”
Lục Triều Dương im lặng một lát, sau đó mở miệng hỏi: “Bà ta nói gì?”
“Ừm...”Đường Ngọc Sở sắp xếp câu chữ: “Bà ta nói ủng hộ chúng ta ở bên nhau, nhưng với điều kiện anh phải từ bỏ nhà họ Lục.”
Lục Triều Dương nghe vậy thì chau mày, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: “Bà ta thật sự nghĩ như thế.”
Đường Ngọc Sở bĩu môi: “Bà ta nghĩ vậy, nhưng đồng thời cũng nghĩ em quá đơn giản.”
Đường Ngọc Sở nói tới đây thì nhướng mày: “Trước khi đến bà ta nắm chắc em sẽ đồng ý với đề nghị này, nhưng không nghĩ tới em từ chối.”
Lục Triều Dương cười: “Xem ra bà xã đúng là không đơn giản.”
“Đương nhiên.” Đường Ngọc Sở hếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo: “Nếu không thì sao có thể xứng đôi với người không đơn giản như anh chứ.”
Lục Triều Dương bật cười ra tiếng.
Đường Ngọc Sở cũng cười theo, sau đó cô nghĩ đến một chuyện: “Triều Dương, ba anh sẽ làm gì Thanh Chiêu?”
Ngày đó ở nhà họ Lục, ba anh dùng Thanh Chiêu uy hiếp Triều Dương, hôm nay Lâm Tuyết Chi cũng lấy Thanh Chiêu uy hiếp cô, cô đột nhiên cảm thấy Thanh Chiêu giống như cá trên thớt, chỉ có thể mặc cho người khác xẻo thịt.
“Làm gì à?” Lục Triều Dương cười nhạo: “Ngoại trừ nhúng tay vào hôn nhân Thanh Chiêu thì ông ta còn có thể làm gì.”
Đường Ngọc Sở nhíu mày lại: “Tiêu Tiêu sẽ gặp tình huống giống như chúng ta sao?”
“Không đâu, có anh ở đây rồi.” Lục Triều Dương cho cô một nụ cười an ủi, sau đó tiếp tục nói: “Anh đã đồng ý với Thanh Chiêu, anh sẽ không để ông già động vào nó.”
Cô biết, cô cũng tin tưởng Triều Dương có năng lực đó, nhưng... Cô cảm thấy ba anh và Lâm Tuyết Chi không phải là người dễ đối phó như vậy.
...
Kinh thành, nhà họ Lục.
Lục Thần Đông vừa đi công tác