“Tâm Tĩnh, cháu đang làm cái gì vậy? Cháu làm như này thì đặt ông nội ở đâu?”
Sau khi Thẩm Tử Dục rời đi, ông nội Thẩm có chút phê bình nhìn Hứa Tâm Tĩnh.
“Ông nội.” Hứa Tâm Tĩnh ngoan ngoãn gọi, khóe miệng hơi cong lên: “Cháu làm như vậy là có lý do.”
“Lý do gì?” Ông nội Thẩm cau mày.
“Cháu làm như này là lùi một bước để tiến hai bước. Chỉ có làm như vậy, anh ba mới không đề phòng cháu.”
Nghe thấy vậy ông nội Thẩm lập tức sững sờ, sau đó, nở một nụ cười: “Hóa ra là như vậy.”
Ông ta còn cho là nha đầu này thật sự sẽ giải trừ hôn ước, may đó chỉ là sợ chuyện không đâu.
Ông nội Thẩm đột nhiên cảm thấy tâm trạng khoan khoái hơn rất nhiều, cười híp cả mắt nói: “Tâm Tĩnh, cháu quả nhiên là một đứa bé thông minh.”
Hứa Tâm Tĩnh cười: “Cháu không thông minh, chỉ là quá bất lực nên mới nghĩ ra được cách này.”
“Dù thế nào, ông nội cũng đứng về phía cháu một cách vô điều kiện.”
“Cảm ơn ông nội.”
Hứa Tâm Tĩnh cười, sau đó quay đầu nhìn ra phía cửa, nụ cười trên khuôn măt dần dần biến mất, ánh mắt thâm trầm.
…..
Thẩm Tử Dục vừa mới lái xe rời khỏi nhà họ Thẩm, đã nhận được điện thoại của chị dâu Đường Ngọc Sở.
“Chị dâu.” Anh ta nhận điện thoại.
“Tử Dục, cậu đang làm gì thế?”
Đường Ngọc Sở ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
Thẩm Tử Dục quan sát đường đi phía trước, trả lời: “Em vừa rời khỏi nhà.”
Đầu bên kia rơi vào im lặng, rất lâu sau mới vang lên: “Tử Dục, An Kỳ bị bệnh rồi.”
“Bị bệnh?” Thẩm Tử Dục kêu lên, giọng nói lo lắng hỏi: “Sao lại bị bệnh?”
“Sốt cao, có thể làm bị cảm lạnh.”
Biệt thự của nhà họ Thẩm và Lục Triểu Dương, một ở phía Nam, một ở phía Bắc, hoàn toàn ngược hướng nhau.
Bình thường phải lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, mà lúc này Thẩm Tử Dục chỉ mất có 10 phút đã đến nơi, anh còn vượt mười mấy cái đèn đỏ, chính là tâm trạng không màng đến bất cứ thứ gì
Vì vậy lúc Đường Ngọc Sở nhìn thấy anh ta, vô cùng ngạc nhiên: “Sao cậu đến nhanh thế?”
“An Kỳ sao rồi?” Thẩm Tử Dục hoàn toàn không chú ý đến cô hỏi cái gì, vừa mở miệng ra đã hỏi về tình hình của An Kỳ.
“Hạ sốt rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh.” Đường Ngọc Sở nghiêng người qua, để anh đứng bên cạnh giường.
Thầm Tử Dục ngồi xuống cạnh giường, sờ trán Tống An Kỳ, cảm giác lành lạnh khiến anh ta thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Tống An Kỳ tái nhợt, đôi môi cũng kông đỏ như bình thường, anh ta đau lòng khẽ xoa khuôn mặt cô.
“Đột nhiên sốt cao, dọa tôi sợ chết khiếp.” Đường Ngọc Sở khẽ nói.
Nghĩ đến tình cảnh mình nhìn thấy vào buổi sáng, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn sự đau lòng của Thẩm Tử Dục hiện lên một cách rất tự nhiên, khóe miệng cong lên, trầm tư một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Tử Dục, gần đây cậu có chút lơ là với An Kỳ đấy.”
Ngón tay Thẩm Tử Dục dừng lại, sau đó nở một nụ cười đau khổ: “Em cũng không muốn, nhưng….”
“Tình hình của ông ngoại thế nào rồi?”
Đường Ngọc Sở chuyển chủ đề, khiến Thẩm Tử Dục sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, bật lực nhún vai: “Còn có thể như thế nào, vẫn như cũ.’
Đường Ngọc Sở hơi nhíu mày: “Thật sự bị bệnh sao?”
Thẩm Tử Dục cân nhắc một lúc: “Không tính là thật sự bị bệnh, nhưng đến tận hôm nay em mới biết ông bị bệnh co thắt cơ tim.”
“Bị đau thắt cơ tim?” Đường Ngọc Sở có chút ngạc nhiên: “Vậy không phải là không thể chịu đựng được sự kích động sao?”
“Ừ.” Thẩm Tử Dục gật đầu: “Hôm nay em lại bày tỏ suy nghĩ và thái độ của mình với ông, khiến ông tức giận, đưa tay lên che ngực, sắc mặt thay đổi, may là sau đó Tâm Tĩnh đến, cho ông uống thuốc mới ổn định lại?
Tâm Tĩnh?
Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Cô vợ chưa cưới kia của cậu?”
“Ừ, là cô ấy.”
Đường Ngọc Sở cười: “Xem ra cô ta cũng rất quan tâm đến