Lời của mẹ Ứng vừa nói ra, bầu không khí liền chìm vào yên lặng chết chóc.
Sắc mặt ba Ứng còn đen hơn vừa rồi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Thanh Chiêu đang ngồi đối diện.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Ứng Tiêu Tiêu dở khóc dở cười nhìn mẹ mình, người lớn nói ra lời như vậy cũng không sợ bị con nít chê cười, đặc biệt là Lục Thanh Chiêu.
Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn mình, biểu cảm ngượng ngùng, cô chỉ có thể cười bất đắc dĩ với anh.
Mẹ Ứng không cảm thấy lời của mình có gì không đúng, ngược lại mặt đầy nghiêm túc nói với cô: “Mẹ nói chính là vấn đề lớn, con và Thanh Chiêu đừng xem nhẹ vấn đề này. Mặc dù xã hội bây giờ không giống trước đây, nhưng các con cũng phải suy nghĩ chúng ta là gia đình thế nào, nếu ăn cơm trước kẻng không chừng sẽ bị người ta chê cười.”
Ứng Tiêu Tiêu liếc nhìn Lục Thanh Chiêu, mặt càng thêm xấu hổ, cô lẩm bẩm: “Mẹ, vấn đề này mẹ cứ yên tâm, con và Thanh Chiêu còn chưa phát triển tới bước đó.”
Mẹ Ứng sững sốt: “Hai đứa tối qua...”
Còn chưa nói xong, nhưng nhìn biểu cảm của bà, Ứng Tiêu Tiêu liền biết bà hiểu lầm rồi, cười bất đắc dĩ: “Ba, mẹ, con chỉ là ngủ một đêm ở nhà Thanh Chiêu thôi, không giống như ba mẹ nghĩ.”
Nhiều nhất cũng chỉ là Lục Thanh Chiêu giúp cô cởi quần áo dơ mà thôi.
Nghĩ tới mình bị Lục Thanh Chiêu xem sạch, mặt cô bất giác nóng lên, hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng hỗn loạn của mình, cô cười nói với anh: “Thanh Chiêu, anh mau giải thích rõ với ba mẹ em, nếu không họ sẽ hiểu lầm anh.”
Lục Thanh Chiêu nghe vậy, nhướn mày kỳ quái, có chút không tin nhìn cô.
Cô muốn anh giải thích cái gì?
Giải thích anh không đụng vào cô sao?
Chuyện này cũng quá ngượng ngùng đi!
Ứng Tiêu Tiêu ra sức dùng ánh mắt ra hiệu với anh, thế là anh chỉ có thể bất đắc dĩ nặn ra nụ cười cứng ngắc, thành khẩn giải thích với ba Ứng mẹ Ứng: “Chú, dì, hai người yên tâm, con và Tiêu Tiêu trước khi kết hôn tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.”
Nghe thấy lời của anh, sắc mặt ba Ứng khẽ giãn ra, mắt hiện lên tia tán thưởng.
Mẹ Ứng cũng rất hài lòng gật đầu: “Thanh Chiêu à, dì và ba Tiêu Tiêu không phản đối hai đứa qua lại, nhưng chúng ta cũng có suy nghĩ của mình, không hi vọng con gái mình chịu tổn thương.”
Lục Thanh Chiêu lễ phép cười: “Dạ dì, con hiểu.”
Nói xong, anh và Ứng Tiêu Tiêu nhìn nhau, cô mím môi cười trộm, dựng ngón tay cái với anh.
Lục Thanh Chiêu nhướng mày, nụ cười bên miệng càng sâu hơn.
Nói thật lòng, nói chuyện như vậy với người lớn, còn là người nhà của bạn gái, thật sự quá ngượng ngùng.
Nhưng mà, ngượng cũng phải nói, dù sao họ cũng là ba mẹ của Tiêu Tiêu, lo lắng cho cô cũng rất bình thường, mà anh làm bạn trai, điều có thể làm chính là khiến họ yên tâm, đảm bảo với họ mình tuyệt đối sẽ không tổn thương cô.
...
Vì lo lắng phía cảnh sát sẽ bị Triệu Uyển Nhan xoay vòng như lần trước, cho nên Đường Ngọc Sở trực tiếp tìm bạn thân của Thẩm Tử Dục – cảnh sát Hình giúp đỡ, nhờ họ điều tra tất cả sự thật phạm tội của Triệu Uyển Nhan.
Lúc Đường Ngọc Sở và phía cảnh sát tìm tới, Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam đều có mặt.
“Chào hai người, tôi là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án lần này, Hình Sơn.”
Hình Sơn đi tới trước mặt mẹ con Triệu Uyển Nhan trình ra chứng nhận cảnh sát, sau đó tiếp tục nói: “Chúng tôi nhận được báo án của cô Đường, thưa bà Triệu Uyển Nhan, bà có liên quan tới một vụ án cố ý gây thương tích và giết người không thành, cho nên chúng tôi cần bà phối hợp.”
Thực ra vào lúc nhìn thấy hàng người Đường Ngọc Sở bước vào, trong lòng Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam đều hoảng loạn, chỉ là trên mặt lại cố gắng duy nghĩ bình tĩnh, không muốn để họ nắm được kẽ hở nào.
Triệu Uyển Nhan lộ ra nụ cười dịu dàng, bình tĩnh nói: “Nếu có thể giúp đỡ cho vụ án của các anh,