Tống An Kỳ đỡ ba Tống tới sofa phòng khách ngồi, sau đó lại cùng mẹ Tống vào bếp rót nước.
Để lại ba Tống và Thẩm Tử Dục trong phòng khách.
Ba Tống quay đầu nhìn anh, thở dài thườn thượt: “Tử Dục, thật xin lỗi để con nhìn thấy chuyện khó coi như vậy.”
Thẩm Tử Dục mỉm cười lắc đầu: “Không có gì đâu chú.”
“Haiz...” Ba Tống lại thở dài, vô cùng tức giận nói: “Hàn Minh Nhân chính là một “con sói mắt trắng”, chú và dì không biết tốt với cậu ta bao nhiêu, mà cậu ta lại vì tiền đồ của mình mà qua lại với thiên kim của tập đoàn Dương thị, thậm chí còn hãm hại chú và dì. Thật là chúng ta mù rồi. Nhưng mà, An Kỳ mới là người chịu tổn thương lớn nhất.”
Sau khi họ bị phía cảnh sát dẫn đi, không cần nghĩ cũng biết An Kỳ đã chịu tổn thương bao lớn, họ làm ba mẹ muốn an ủi cô cũng không được, chỉ có thể ở trong trại giam lo lắng.
Còn may, lúc đó có người ở bên cô.
Nghĩ tới đây, ba Tống rất cảm kích nói với Thẩm Tử Dục: “Tử Dục, cảm ơn con đã cùng An Kỳ bước qua ngày tháng tăm tối nhất.”
Lúc thì xin lỗi lúc thì cảm kích, Thẩm Tử Dục bất đắc dĩ phì cười: “Chú, chú thật sự không cần khách sáo như vậy, con và An Kỳ sau này sẽ kết hôn, chúng ta sẽ là người một nhà, cho nên chú đừng xem con như người ngoài.”
Sau khi trải qua chuyện của Hàn Minh Nhân vừa rồi, ba Tống xem như lộ ra nụ cười, ông vỗ đùi, cười nói: “Con nói đúng, chúng ta là người một nhà thì không cần xa lạ như vậy.”
Thẩm Tử Dục cười cười, không nói gì nữa.
Bị Hàn Minh Nhân làm loạn như vậy, mẹ Tống cũng không còn tâm trạng chuẩn bị cơm tối gì, thế là cả nhà ra ngoài ăn.
Địa điểm do Thẩm Tử Dục chọn, nhà hàng Trung Hoa nhìn rất cao cấp.
“Thực ra tùy tiện tìm một chỗ ăn là được rồi, không cần lãng phí như vậy.” Mẹ Tống không tán thành đến nơi cao cấp như vậy ăn cơm, cũng ngại để Thẩm Tử Dục lãng phí.
Thẩm Tử Dục hiểu ý của bà, cười nói: “Dì không cần tiết kiệm tiền hộ con. Dì là mẹ của An Kỳ, tốn số tiền này con cảm thấy rất đáng.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Tống càng thêm thích anh.
Một chàng con rể hào phóng, mẹ vợ nào mà không thích chứ?
Hơn nữa còn là chàng con rể biết quan tâm, lúc gọi thức ăn, anh cẩn thận hỏi sở thích và kén chọn của hai ông bà rồi mới gọi.
Điểm này khiến ba mẹ Tống rất hài lòng, ít nhất anh tôn trọng họ.
Tống An Kỳ dịu dàng nhìn anh, mỉm cười thật tươi.
“Sao vậy?” Cô rất ít khi dùng biểu cảm thế này nhìn mình, Thẩm Tử Dục không nhịn được có chút tò mò.
“Thẩm thiếu gia, hôm nay anh biểu hiện cực kỳ tuyệt vời, không hổ là người đàn ông của em.” Tống An Kỳ mỉm cười nói.
“Vậy sao?” Thẩm Tử Dục khẽ nhướn mày: “Có phải lại yêu anh hơn rồi không?”
Tống An Kỳ không chút e ấp gật đầu: “Đúng vậy, càng thêm càng thêm yêu anh rồi.”
Thẩm Tử Dục khẽ cười ra tiếng, vươn tay xoa đầu cô, khuôn mặt tuấn tú đầy yêu chiều.
Thấy hai người xem như bên cạnh không có ai, ngọt ngào sắp tràn khắp cả phòng bao rồi, mẹ Tống cười dùng ánh mắt ra hiệu với ba Tống, sau đó nhỏ giọng nói: “Xem ra lần này ánh mắt An Kỳ của chúng ta thật tốt.”
So với Hàn Minh Nhân, Thẩm Tử Dục không biết tốt hơn bao nhiêu lần, chính xác mà nói là hoàn toàn không thể so sánh.
Ba Tống đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, hai chúng ta xem như cũng có thể yên tâm rồi.”
Tâm nguyện lớn nhất của người làm cha chính là con gái có thể tìm thấy một người đàn ông yêu thương nó, cả đời hạnh phúc, bây giờ xem ra đã tìm thấy rồi.
...
Hàn Minh Nhân vừa quay về nhà, Dương Thiên Thiên lập tức bước tới, ngẩng đầu liền chất vấn: “Anh đi đâu? Có phải đi tìm Tống An Kỳ không?”
Hàn Minh Nhân ngước mắt nhìn người phụ nữ tràn đầy tức giận trước mặt, khẽ nhíu mày, bất mãn