Xong rồi.
Trái tim Đường Ngọc Sở chìm vào đáy cốc, xem ra mình thật sự bị lừa rồi.
“Cô đã tới rồi, sao có thể để cô rời đi chứ?” Cố Ngọc Lam cười quỷ dị, sau đó vỗ vỗ hai tay.
Xung quanh vang lên tiếng bước chân vội vã, Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy mấy người đồ đen chặn đường đi của cô.
Xem ra đi không được rồi.
Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng có chút hoảng loạn, sau đó ngước mắt nhìn cô ta, nhếch môi: “Cố Ngọc Lam, cô cảm thấy sẽ không ai biết tôi tới đây sao?”
“Biết thì sao, không biết thì sao.”
Cố Ngọc Lam cười lạnh, sau đó lên tiếng ra lệnh mấy người đồ đen: “Dẫn cô ta vào.”
Cô ta tự mình vào trước, để lại Đường Ngọc Sở và mấy người đồ đen.
Đường Ngọc Sở nhìn người đồ đen dần lại gần, không hề kháng cự, mà là ngoan ngoãn để họ bắt mình.
Trước khi tới đây, cô đã nói địa chỉ cho Triều Dương rồi, với tính cách của anh, bây giờ hẳn đang vội vàng đuổi theo tới đây, cho nên cô không quá lo lắng Cố Ngọc Lam sẽ làm gì mình.
Chỉ là, điều cô sợ là chuyện không đơn giản như vậy.
Người đồ đen bắt cô lên lầu, sau đó đẩy mạnh cô vào căn phòng đang mở cửa.
Loạng choạng vài bước mới đứng vững, vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy người phụ nữ bị trói trên ghế ở không xa.
Lúc ánh mắt tiếp xúc tới thương tích đầy mình của người phụ nữ, trái tim cô run rẩy, trời ạ, ai ác độc như vậy? Lại hành hạ người khác ra thế này!
“Cô biết cô ta là ai không?”
Bỗng nhiên một giọng nói âm trầm vang lên bên tai, dọa Đường Ngọc Sở thét to, toàn thân nhanh chóng nhảy sang một bên, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn về phía Cố Ngọc Lam đột ngột xuất hiện sau lưng cô.
Sự sợ hãi của cô khiến Cố Ngọc Lam vui vẻ, cô ta cười to ha hả vài tiếng rồi nói: “Đường Ngọc Sở, cô đang sợ sao?”
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn cô ta, không nói chuyện.
Cố Ngọc Lam không để tâm, chỉ hỏi lại: “Cô biết cô ta là ai sao?”
Đường Ngọc Sở vẫn không lên tiếng.
Thấy cô không trả lời, Cố Ngọc Lam tự nói: “Cô ta chính là Ninh Huyên Huyên mất tích.”
Thực ra lúc Đường Ngọc Sở ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét chói tai thì đã biết Ninh Huyên Huyên ở đây, cho nên khi nghe thấy Cố Ngọc Lam nói người phụ nữ thương tích đầy mình đó là Ninh Huyên Huyên, cô không ngoài ý muốn.
Điều ngoài ý muốn duy nhất chính là Cố Ngọc Lam lại tra tấn Ninh Huyên Huyên toàn thân đều là vết thương.
Đủ thấy cô ta ác độc biết bao.
Cố Ngọc Lam đi tới cạnh Ninh Huyên Huyên, trực tiếp nắm tóc cô ta.
Ninh Huyên Huyên đang hôn mê như con búp bê rách nát, để cô ta kéo tóc.
Khuôn mặt bị hủy của cô ta cứ như vậy bại lộ trước mắt Đường Ngọc Sở.
Con ngươi cô co rút, giơ tay che miệng xém chút kinh hô ra tiếng, quá đáng sợ, quá đáng sợ, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Ninh Huyên Huyên bây giờ toàn là dấu vết do bị dao rạch, có cái đã kết vảy, có cái lại rất mới, đã hoàn toàn nhìn không ra dung mạo vốn dĩ.
Cô khó tin nhìn Cố Ngọc Lam: “Cố Ngọc Lam, cô điên rồi sao? Sao cô lại ác độc như vậy?”
Nghe thấy lời của cô, Cố Ngọc Lam ngửa đầu cười to: “Tôi điên rồi, lúc cô ta và Bùi Hằng Phúc lén lút qua lại, tôi đã điên rồi.”
Quả thực là điên rồi!
Cố Ngọc Lam trước đây vì lợi ích bản thân cũng là tâm ngoan thủ lạt, bây giờ như vậy dường như cũng không kỳ quái.
Đường Ngọc Sở phì cười ra tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Vậy có phải cô cũng muốn đối phó với tôi như vậy?”
Gọi cô tới đây hẳn cũng muốn báo thù cô đi.
“Cô sợ sao?” Cố Ngọc Lam hỏi.
Đường Ngọc Sở cười: “Sợ, tôi đương nhiên sợ.”
Thấy dáng vẻ thê thảm bây