Hình như là ông cụ này không giống như trong tưởng tượng ban đầu, tưởng rằng là một con người nghiêm khắc, không ngờ là tại ôn hòa và hiền lành như vậy.
Đường Ngọc Sở nghĩ mãi mà không hiểu tại sao một người hiền lành như thế mà lại không hiểu tình người như thế.
Cô đi đến, giòn giả gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Nghe thấy tiếng gọi, ông cụ đều cười đến nỗi không ngậm được miệng: “Cô nhóc này, đến đây, để ông ngoại nhìn một chút xem nào.”
Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn bước đến, ông cụ cẩn thận quan sát gương mặt của cô, càng nhìn trong lòng càng yêu thích.
Ông nâng mắt nhìn về phía Lục Triều Dương: “Triều Dương, dáng dấp của con nhóc này xinh đẹp hơn là người bình thường, rất xứng đôi với cháu đó.”
Trước kia ông vẫn luôn lo lắng cho đứa cháu ngoại lạnh lùng như băng này sẽ là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, bây giờ xem ra chỉ là duyên phận của anh chưa tới mà thôi.
Lục Triều Dương bước qua nắm chặt lấy tay của Đường Ngọc Sở, mỉm cười nói đùa với ông cụ: “Từ lúc nào mà ông ngoại còn học được xem tướng nữa vậy ạ?”
Ông cụ giận dỗi liếc xéo anh: “Ông ngoại đây không phải là đang xem tướng, mà là sống nhiều năm như vậy rồi, hoặc ít hoặc nhiều gì đều cũng sẽ biết nhìn người, cũng giống như là, giống như là...
Ông ta nhíu mày lại suy nghĩ một chút: “Người bạn gái của Tử Dục đó, gọi là Tống cái gì ấy, nhỏ mọn quá đi thôi, không thích hợp với Tử Dục.”
Nghe thấy cái này, Đường Ngọc Sở nhíu mày lại, đang muốn mở miệng giải thích cho bạn tốt của mình, đột nhiên tay được nắm chặt lại, quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ nhìn thấy anh nhẹ nhàng lắc đầu với mình.
Cô cắn môi, cuối cùng cũng không mở miệng.
“Ông ngoại à, ông ngoại chỉ nhìn bề ngoài rồi đánh giá người ta như vậy có phải là quá qua loa rồi không?” Lục Triều Dương giống như nghiêm túc mà hỏi một câu.
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Bên ngoài cũng đã như vậy rồi, tính tình có thể tốt tới cỡ nào chứ.”
Cái này căn bản là đang xem thường An Kỳ, Đường Ngọc Sở thật sự không nhịn được nữa: “Ông ngoại à, ông có hiểu rõ bạn gái của Tử Dục không?”
Ánh mắt của cô sáng rực nhìn chằm chằm vào ông cụ Thẩm, cô muốn biết dưới tình huống không hiểu rõ một người, sao ông lại có thể nói ra lời nói đả thương người khác như vậy?
Ông cụ sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Cô nhóc này, ông không cần phải hiểu bạn gái của Tử Dục, cũng không muốn hiểu.”
Đường Ngọc Sở cười nhạo một tiếng: “Ông ngoại, ông đã không bằng lòng đi tìm hiểu bạn gái của Tử Dục, vậy dựa vào cái gì mà nói cô ấy nhỏ nhen, dựa vào cái gì mà kết luận tính tình của cô ấy chẳng ra làm sao cả?”
“Chị dâu, sao chị có thể dùng thái độ này nói chuyện được chứ?” Thẩm Tử Long ở một bên phát ra âm thanh bất mãn.
Ông cụ cũng cảm thấy không vui, nhíu mày lại: “Cô nhóc này, bây giờ cháu đang chất vấn ông đó ư?”
“Không phải, cháu chỉ đang thỉnh giáo ông ngoại thôi.” Đường Ngọc Sở không kiêu ngạo không tự ti đối mặt với ông.
Lục Triều Dương im lặng, anh lẳng lặng nhìn Đường Ngọc Sở, tin tưởng là cô có năng lực để có thể làm ông ngoại thay đổi.
"thỉnh giáo ta à?” Ông cụ bật cười, sau đó thu lại nụ cười, ánh mắt sắc bén trừng cô: “Cô và bạn gái của Tử Dục là mối quan hệ gì?”
“Là bạn bè tốt.” Đường Ngọc Sở đáp lời.
Ông cụ bừng tĩnh đại ngộ, gật đầu: “Thì ra là thế, cho nên cô muốn đến đây làm thuyết khách à?”
“Dạ không phải ạ, cháu chỉ là có nghi vấn muốn thỉnh giáo ông ngoại mà thôi.”
“Nếu như nghi vấn của cô liên quan đến người phụ nữ đó, vậy thì cô không cần phải thỉnh giáo ta đâu.” Ông cụ lộ ra một bộ dạng không muốn nhiều lời, tiếp theo đó ra lệnh đuổi khách: “Triều Dương, bọn cháu trở về đi, ông mệt rồi, ông muốn nghỉ ngơi.”
Đường Ngọc Sở sao có thể bỏ qua như vậy được, ngày hôm nay cô nhất định phải làm chút gì đó cho An Kỳ.
Thế là cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp nói thẳng thắng: “Ông ngoại, ông cũng nên tìm hiểu An Kỳ đi, ông sẽ phát hiện ra cô ấy là một cô gái rất tốt. Cô ấy xinh đẹp, hiếu thảo, tốt bụng, thật sự là một cô gái rất tốt.”
“Cô ta có tốt hay không tự ta có thể nhìn thấy được, không cần cô phải nói.” Ông